Dân Quốc Thiếu Soái Nhẹ Một Chút Chung Tiểu Thư Chỉ Thích Mềm Không Thích Cứng


"Thiếu gia, nhẹ chút!"

Đôi môi đỏ mọng của Chung Linh Dục hé mở, tiếng rên rỉ khe khẽ bật ra khi cô siết chặt vòng tay quanh eo thon săn chắc của người đàn ông.


Thẩm Hoài Châu cởi thắt lưng, để lộ cơ bụng cuồn cuộn, gợi cảm, nhấp nhô theo từng nhịp thở mạnh mẽ.

Cơ bắp rắn chắc như sắt nung.


Bàn tay to lớn của anh siết chặt eo thon mềm mại của cô, khẽ rít lên: "Thả lỏng.

"

Ánh mắt Chung Linh Dục mơ màng, không đủ sức đáp lại.


Trần nhà phía trên đầu cô chao đảo không ngừng, thân thể cô dần mềm nhũn như nước mùa xuân.


Cơn mưa rào bất chợt đổ xuống ngoài cửa sổ, một giờ sau, mưa dần tạnh.


Cuộc mây mưa cũng theo đó khép lại.


Chung Linh Dục như một con thú nhỏ bị rút hết xương cốt, yếu ớt dựa vào ngực Thẩm Hoài Châu.



Ánh mắt Thẩm Hoài Châu lướt qua dấu hôn trên xương quai xanh của cô, giọng nói đầy thích thú: "Tên gì?"

"Chỉ là tình một đêm, thiếu gia hỏi tên thì mất hay.

" Đầu ngón tay thon dài của cô vẽ vòng tròn trên lồng ngực rắn chắc của Thẩm Hoài Châu, vừa quyến rũ vừa khiêu khích.


Thẩm Hoài Châu nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, khẽ cười: "Cho tôi ngủ không công à?"

"Không phải.

" Tay Chung Linh Dục chạm vào khẩu Browning bên hông anh, vùi mặt vào cổ anh, hơi thở phả ra như hoa lan: "Tôi muốn! khẩu súng này của thiếu gia.

"

Hai tiếng trước, Chung Linh Dục bị người nhà truy đuổi đến đường cùng.


Gia đình họ Chung nhiều đời kinh doanh, từ khi nhà Thanh sụp đổ, việc làm ăn bắt đầu sa sút.


Người ba bất tài của cô đã nảy ra ý định gả cô cho vị thương gia giàu nhất Vân Thành, nhà họ Hạ, làm vợ lẽ thứ mười tám để cứu vãn việc kinh doanh.


Đối tượng là gia chủ nhà họ Hạ, một lão già gần tám mươi tuổi.


Tuổi xuân phơi phới, sao cô có thể chôn vùi như vậy?


Vì thế, ba ngày trước lễ cưới, cô đã bỏ trốn khỏi nhà.


Bị người nhà truy đuổi gắt gao, cô tình cờ chạy vào khách sạn Hòa Bình, va vào lòng một người đàn ông.


Người đàn ông mặc quân phục thẳng thớm, cúc áo cài chỉnh tề, thắt lưng siết chặt eo thon, dáng người cao lớn, vạm vỡ.


Gương mặt anh tuấn, sâu lắng ẩn hiện trong ánh sáng dịu nhẹ, tựa như thần linh.


Thời buổi này, người không nên chọc vào nhất chính là quân nhân.


Sau lưng là sói, trước mặt là vực.


Chung Linh Dục quyết đoán ôm lấy eo người đàn ông: "Thiếu gia, cần phụ nữ không?"

Thẩm Hoài Châu nhìn xuống cô một lúc, khóe môi nhếch lên nụ cười ranh mãnh: "Nói trước, tôi không chịu trách nhiệm.

"

Chung Linh Dục nhón chân, hôn lên yết hầu đang chuyển động của anh: "Lên lầu?"

Lông mày người đàn ông nhướng lên: "Cô gan lắm.

"

Đầu óc quay cuồng, cô bị người đàn ông bế lên phòng.


Những tên gia nhân hung hãn bị đám lính dữ tợn chặn lại bên ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận