Sợi đay rối loạn từ địa phương nho nhỏ kia đâm vào ngực làm cô ngứa ngáy, cô gắng sức hít không khí, ngực theo hắn xoa nắn mà ngửa ra hướng lên trên: “A....”
Trình Khôn hút lấy môi dưới của cô, đầu lưỡi nhẹ lướt qua cái lưỡi của Giai Hi, sức lực trên tay gia tăng, xoa nắn thẳng đến khi đối phương thanh âm mềm mại khẽ ư ư càng ngày càng cao.
“Không cần...!Con không cần....!A ư...!Nhẹ một chút ưm...”
Người đàn ông triệt để chặn kín miệng của cô, tay không mà xé bộ áo sườn xám, kéo một cái, hàng loạt viên cúc cài trực tiếp rơi xuống, liền nắm lấy vạt áo trước kéo đi, lộ ra lớp áo lót màu hồng nhạt bị đẩy lên trên ngực.
Cặp ngũ kiều nộn trắng nõn, hoàn toàn phơi bày ra, Trình Khôn đứng dậy vừa thấy, trong mắt mang theo sợi tơ máu, đây là một nửa cặp ngực vô cùng hoàn mỹ, run rẩy vui sướng mà đong đưa, hai viên trái cây màu hạt dẻ đã thuần thục cứng lên.
Trình Khôn nắm lấy bầu ngực bên trái, cọ xát mài giũa nhũ hoa bên phải, một cặp chân dài chen vào giữa hai chân Giai Hi.
Tay Giai Hi được rảnh rỗi, gắng sức đẩy ngực hắn ra, thế nhưng tất cả đều là tốn công vô ích, so với đẩy một hòn núi lớn không có gì khác nhau, cô đành phải bấu lấy cánh tay của người đàn ông, một bên thở dốc một bên khóc thút thít van cầu hắn: “Làm ơn....!A a...!Không cần như vậy...!Con muốn...!muốn đi về....”
Loại lý do thoái thác này hiển nhiên không đủ trọn vẹn, cho dù có trọn vẹn, cũng sẽ không khiến Trình Khôn thả cô.
Ngực hắn đánh trống reo hò, trên trán thấm ra tầng tầng mồ hôi mỏng, động tác trong tay không hề lưu tình chút nào cầm nắm đùa bỡn, không chỉ bởi vì lời nói của cô không có lực thuyết phục, mà nguyên nhân là cô gái nhỏ có một bộ biểu cảm say đắm, dẫn đến hắn không thể không muốn cô.
Cô ưỡn chiếc cầm xinh đẹp, hình dáng cặp đồng tử màu nâu giãn nở ra, cặp ngực trắng nõn tựa đậu hủ giống như giao tặng vào trong lòng bàn tay hắn, dáng người yểu điệu trái phải lắc lư, như là cố hết sức mê hoặc người đàn ông trực tiếp nhào qua đem cô lột trần rồi tiến vào trong.
Vô cùng lẳng lơ, tuyệt nhiên không tăng thêm bất luận sự cợt nhã nào!
Trình Khôn không thể chờ tiếp, Tôn Thế Lâm rất nhanh sẽ lại đây.
Hắn tạm thời buông Giai Hi ra, nửa ngồi dậy cởi bỏ áo ngoài và áo trong của bản thân, thân thể cường tráng bị phơi bày ở dưới ánh đèn ấm áp.
Trước ngực là sáu khối cơ bụng tiêu chuẩn cứng rắn, đường nét trên vai lưng đều hoàn hảo, tay chân cũng dài, ở giữa là một hàng như ẩn chứa sức lực vô hạn.
Thân thể Tào Giai Hi bị lột trần một nửa, nỗ lực dịch sang một bên, bỗng nhiên bị người ta kéo lấy cổ chân, kéo trở về một phen, kiểu xẻ tà của sườn xám, trực tiếp đẩy lên chồng chất đến eo bụng, cặp đùi tròn xoe no đủ, chân nhỏ thon dài thẳng tắp, Trình Khôn càng nhìn càng vừa lòng, trực tiếp quỳ đến giữa hai chân của Giai Hi, hai tay cùng nhau nắm lấy sợi dây dưới thân, rồi kéo một tiếng, xé ra chia năm xẻ bảy thảm thương không nỡ nhìn.
Quần trong màu trắng rơi ở trên cổ chân Giai Hi, cô bị bắt phải khó nhọc tách hai chân ra, bàn chân trơn nhẵn trượt tới trước mặt, lòng bàn tay người đàn ông thô to thay thế quần nhỏ để ở âm hộ của cô.
Giai Hi khóc thút thít, giọng mũi mang theo nồng đậm đáng thương, nỗ lực nắm lấy cổ tay của hắn: “Không cần ưm....!Cầu xin người...”
Trình Khôn không thừa nhận chính mình còn một phần mềm lòng, cúi đầu hôn lên khóe mắt của cô, đem nước mắt cuốn vào trong miệng: “Giai Hi, con cũng không thành thật quá, đã chảy dâm thủy cả một tay cha....”
“Nhỏ như vậy sao lại lẳng lơ thành thế này, ai dạy con?”
Ngón tay lại lần nữa tóm lấy âm hạch thơm ngon nõn nà trong âm hộ, nhẹ nhàng chầm chậm vân vê vỗ về chơi đùa, toàn thân Giai Hi run run sau tựa sát vào đệm dựa, hai tay gắt gao cầm lấy cái khăn trải giường bên cạnh.
Trình Khôn cười nhẹ một tiếng, sắc mặt coi như vẫn giữ được bình tĩnh, rừng rậm dày đặc bên dưới hai chân, cự vật to lớn đã nhếch lên cao cao.
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Giai Hi, khiến cô bao lấy nhục côn của chính mình: “Nghe lời, di chuyển trên dưới một tý.”
Tính chất giáo dục của phường Kim Lâu vô cùng đầy đủ, tay miệng đều dùng, công cụ đó giống như là ngọc thạch côn thịt của người đàn ông.
Chỉ là chính mắt trông thấy một cây đồ vật màu đỏ tím thình thịch nhảy thẳng ra như vậy, Giai Hi kinh sợ không thôi, chân tâm chỗ huyệt thịt chợt mãnh liệt co rút lại, tiết ra một mảng lớn lượng mật nước óng ánh.
“À...!Xem ra là con chuẩn bị tốt.”
Trình Khôn cho rằng cô sớm đã trải qua chuyện gió trăng mới có biểu hiện như vậy, vì thế qua loa cắm vào hai ngón tay hoạt động để mở rộng, mang đầu nấm đi phía trước đỉnh đầu, bức bách mà để ở cánh cửa phấn nộn đang chảy nước.
Một tay hắn chống ở bên cạnh người Giai Hi, cúi đầu hôn tách mở nửa môi cô, ngậm lấy lưỡi của cô dễ như trở bàn tay, chi chi liếm mút, hương vị tương đối ngọt thanh.
Một tay kẹp lấy vai phải của cô, phần eo vận lực chậm rãi thúc lên phía trước, đi theo chất lỏng trơn trượt vọt vào trong.