“Ha ha ha!”
Tôn Thế Lâm ngửa mặt lên trời cười như điên, tức đến mức như nứt ra: “Là người dạy co, chúng ta trên đường làm người, chỉ có một mục đích, đó chính là được sống tốt, thật giả dối, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Những cái đạo đức chó má người khoe khoang, cố găng đừng lấy ra khiến cho người ta cười nhạo, người hiểu con, con cũng hiểu người.
Có mấy lời ông nói cho người ngoài nghe thì cũng thôi đi, nói cho con nghe, trong lòng không cảm thấy giả tạo sao? Hiện giờ con có thể đứng trên vị trí này ngày hôm nay, là dựa vào năng lực của con, chứ không phải là ông bố thí!”
Khóe môi ông chủ Trình lộ vẻ vô cùng thân thiết cười thân mật, tiến lên một bước, tay phải đặt lên bả vai của Tôn Thế Lâm, như là trưởng bối vỗ vỗ: “Thế Lâm, con quá kích động.
Mấy cái này ta cũng chưa từng nói.
”
Tôn Thế Lâm giống như là con nhím đột nhiên lùi về sau một bước: “Lấy cái tay dơ bẩn của ông ra!”
Đấu võ mồm hắn đấu không lại cha nuôi, hắn biết rõ chính mình vô cùng bất lợi ở phương diện này, vì thế cũng không nói nhiều, hướng ra phía bên ngoài hét lớn một tiếng: “Tiến vào lục soát cho ta!”
Lúc mà có người muốn xốc chăn lên, cái trán Tôn Thế Lâm co giật, quát chói tai dừng tay: “Lục soát nơi khác đi, trong ngoài một góc đều không được bỏ qua!”
Vài phút qua đi, không tìm ra bất luận chứng cứ xác thực nào.
Sở Cảnh Sát cùng với đại đội cảnh quân đã vây quanh toàn bộ Dư Hương Viên, Tôn Thế Lâm là chủ nhân của nơi này, người đứng đắn bị người ta giết chết êm xuôi trên địa bàn của hắn, hắn cũng thoát không được liên can.
Hắn ta muốn phối hợp điều tra, cuối cùng vẫn là người bị tình nghi, mấy tay sai trên lầu bỏ chạy, ông chủ Trình đỡ người phụ nữ nửa hôn mê quanh co xuống lầu.
Hắn đem nửa người ôm vào trong ngực, Tào Giai Hi khoác một bộ quần áo nam giới, một đôi chân trắng nõn thẳng tắp như diễn viên dẫm lên giày cao gót, trong tay nhéo cái ví đầm của chính mình.
Mã bộ trưởng vẻ mặt tiêu sái đi tới, mơ hồ nhìn thoáng qua, một mặt khó chịu, bực bội đó chính là rất khó ăn nói với Ngọc Điệp, cùng là chị em tốt, cùng là một loại đức hạnh, vừa gặp vừa tức giận, cho rằng Giai Hi nhìn đơn thuần đáng yêu, kỳ thật là không biết thể thống, không biết tự ái, cứ như vậy đem sự trong sạch của mình tặng mất cho người đàn ông này.
Về phần ông chủ Trình, hơn phân nửa người ở đây nhìn thấy hắn ôm người phụ nữ lên lầu, trong một lúc sẽ không xuống dưới, mà lại không lục soát vũ khí, cơ bản không có hiềm nghi.
Mã bộ trưởng rất là phiền não dặn dò ông chủ Trình chiếu cố cô thật tốt,tạm thời cho người phái xe, tiễn hai người đi.
Hai người vào chiếc ô tô nhỏ, ông chủ Trình thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền duỗi tay đem thân thể mềm mại trong lòng ngực ôm sát lại, ghé tai qua thấp giọng hỏi thầm: “Là trở về cùng cha, hay vẫn là đưa con về Kim Lâu?”
Tào Giai Hi bị một trận khó nhọc, sung sướng khó chịu gấp đôi, giữa chân đầy đặn sưng tấy lên, vẫn còn giữ lại tinh dịch còn thừa của người đàn ông.
Bỗng nhiên được nếm thử mùi vị lên đỉnh trong tình dục, trong lòng cô hà hơi thở dài, xương cốt và da thịt toàn mềm giống như bùn nhão, muốn không chịu khuất phục cũng không được, muốn hờn dỗi nhưng thật ra là một đống lớn.
Cô biết bản thân bị người ta lợi dụng, thứ mùi vị này mang đến loại khoái cảm vượt xa vui sướng khi thể xác làm tình, chỉ là cảm giác chếnh choáng của cô còn chưa tan đi, thần kinh mẫn cảm còn chưa hiểu ra được sự tình mới qua đây.
Cô nói bản thân phải về Kim Lâu.
Ông chủ Trình biết được chính mình có chút quá trớn, hóa ra đứa nhỏ này vẫn là tấm thân xử nữ, bất quá thân ở Kim Lâu, đây cũng là chuyện sớm hoặc muộn, hắn sẽ bồi thường cho cô gái nhỏ này trong phạm vi năng lực.