Dân Quốc Triền Miên Khó Dứt




Hắn mang người đưa về Kim Lâu, vẫn chưa đi vào, mẹ Dư mang theo một đám con gái mặt không còn chút máu nâng người đi vào trong, chờ bà hoàn hồn, chiếc xe sớm đã biến mất vô tung vô ảnh.

Như thế rất tốt, bà thường xuyên mắng Giai Hi trong miệng, thực tế vẫn là tương đối bất công với cô, bé ngoan cũng không làm chuyện gì sai, thế nhưng trắc trở không ổn như thế này, lần đầu của phụ nữ trong Kim Lâu —— kia chính là phải mở bàn tiệc lớn nở mày nở mặt tống đi! Cô ở trong phòng kêu trời trách đất khóc lên, kêu khóc nước mắt nước mũi một đống, khóc đến toàn bộ Kim Lâu run rẩy mấy cái.

Nói đến tức giận nhất còn không phải bà, Ngọc Điệp xé nát khăn hương chính mình thích nhất, phong độ lễ nghi xinh đẹp tất cả đều bỏ hết, lập tức gọi điện thoại gấp cho nhà riêng của Mã bộ trưởng, cũng mặc kệ tiếp điện thoại là người ở nhà hay mấy bà vợ, rét căm căm muốn tìm hắn, Mã bộ trưởng vừa mới về nhà, áo khoác cũng chưa kịp cởi ra, đoạt lấy điện thoại, buông tai nghe một tràng thanh âm châm biếm sắc nhọn nghiêng trời lệch đất.

Hắn lau mồ hôi nóng trên đầu, liên tục giải thích, giải thích không được, chỉ có thể nói lên bồi thường: “Như vậy đi, hối phiếu ngày khác cô đến cầm lấy, cổ phần vẫn là cho cô, được không, bà cô của tôi ơi.



“Đây là tiền có thể giải quyết sự tình sao?!”
Không phải tiền giải quyết sự tình, còn có thể giải quyết sự tình bằng cái gì? Chẳng lẽ làm cho nhà ông chủ Trình cưới tiểu Tào?
Không có khả năng!
Đây đích thực chỉ có thể giải quyết được chuyện này bằng tiền, Tào Giai Di nằm ở trên giường uống canh gà, cô bĩu môi, một đôi môi bị dầu mỡ bôi bóng loáng, mặt phấn má đào trợn trắng mắt.

Mẹ kỳ thật là để ý trình tự sự tình trên, chị gái Ngọc Điệp thật ra thành thật thực lòng hận, hận tất đàn ông đều là súc sinh.

Ngọc Điệp rất ưu ái Tào Giai Hi, cô hiển nhiên hy vọng là Giai Hi cả đời đều sạch sẽ, nhưng mà chính mình cũng biết, đừng nói tới đàn ông bên ngoài, ở trong Kim Lâu bán rẻ tiếng cười ca hát, muốn sạch sẽ, so lên trời còn khó hơn.

Giai Hi muốn khiến mẹ Dư đừng khóc, một câu của cô liền thu phục được mẹ Dư: “Người nọ là ông chủ Trình, hắn sẽ chịu trách nhiệm.



Chịu trách nhiệm cái việc này, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, thân phận phù hợp thì phụ trách cái gì cứ phụ trách.

Con gái đàng hoàng tự nhiên phải gả cưới, mà con gái ở Kim Lâu, giá cả niêm yết thế nào cũng đã rõ ràng.

Giai Hi để mẹ Dư đi đưa danh thiếp, ông chủ Trình cũng khá là nể tình, sáng sớm ngày thứ hai cho người tặng đến ba cái rương lớn đồ vật trân quý, mang thêm một phiếu tiền mặt đại ngạch, trở về viết trong thư, chỉ cần Tào Giai Hi có bất luận cái yêu cầu gì, đều có thể tìm hắn.

Mẹ Dư vui mừng không khép được miệng, lúc này mới cảm thấy đáng giá, có thể nói là phúc họa tương y, kêu bà ngày thường đi kề cận mấy ông lớn có quyền thế, bà không làm, thế nhưng lại dễ dàng lôi kéo chỗ nhân vật đầu xà đứng đầu như vậy.

Giai Hi đối với thư của ông chủ Trình, phun ra một ngụm nước miếng, đem giấy viết thư trắng như tuyết vò thành một cục ném vô bồn cầu, tiếp theo ngồi lên trên đi rắc nước tiểu mang theo mùi vị của canh gà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận