Hai tay giơ cao lên đỉnh đầu, chỗ lòng bàn tay là ba cái đàn hương, ban ngày ban mặt ánh sáng tà tà đẩy cánh cửa vào bên trong, ông chủ Trình đứng ngược ánh sáng tạo nên một cái bóng lờ mờ, quay lại tế bài lạy ba lạy.
Bái hết cha mẹ tổ tiên, ông chủ Trình lách người qua đứng nghiêm, hai tay để sau lưng, tầm mắt nghiêng nghiêng nhìn bên sườn phía sau: “Liên Thắng, vào đi.
”
Trình Liên Thắng, tên thật Trình Liên Sinh, mẹ ruột là người hát tuồng, ca xướng mười mấy năm cũng không xướng lên nổi đầu bảng danh, không bằng lòng những đợt diễn nhỏ.
Năm ngoái bệnh nặng, thân mang bệnh đường sinh dục, tự biết ngày sống còn không nhiều, cuối cùng vẫn là da mặt dày từ Nam Kinh một đường tìm tới đây, nói rằng Liên Sinh là con trai của ông chủ Trình hắn.
Ông chủ Trình lúc hai mươi tuổi, không có ý niệm sẽ lập gia đình, lại càng không sinh con.
Hắn đã từng là uy hiếp của cha mẹ, cho nên quyết định sẽ không để cho chính mình cũng có thứ uy hiếp.
Trình Liên Sinh vừa mới xuất hiện, ý định của hắn vốn là vô cùng không muốn tiếp nhận, nhưng mà đối phương cứ cắn chặt việc đây là con trai ruột của hắn, thậm chí chuẩn xác đến ngày chung chăn gối, với cả ngày Liên Sinh ra đời cũng có chứng minh.
Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt như ma quỷ, gầy trơ xương không nơi nương tựa, trang điểm đậm cũng không che được nếp nhăn đã hằn sâu.
Cô không khóc cũng không nháo, chỉ nói là hắn cũng có thể không nhận, chờ cô chết rồi, để cho Trình Liên Sinh tự sinh tự diệt, cô muốn quản cũng quản không được, Liên Sinh lớn lên thân thể yếu nhược, đứa trẻ chín tuổi cũng là một đứa nhỏ đáng thương, dạ dày không tốt tính tình cũng không tốt, đi ra ngoài làm việc cũng tuyệt đối không đủ sức, cho dù là chính cậu ở bên ngoài xin được cơm.
Nếu như ông chủ Trình nhìn thấy đứa nhỏ này, thưởng cho cậu một ngụm cơm ăn là được.
Ông chủ Trình có một đám con nuôi, hết sức không cần phải lại có một đứa con trai ruột, nguy hiểm mà lại không cần thiết.
Nhưng mà hắn lại nghĩ đến Tôn Thế Lâm, kia chính là người hắn cầm tay dạy dỗ nuôi dưỡng ra, nói là con trai ruột cũng không quá, kết quả lại nuôi đến người này lòng lang dạ sói, ông chủ Trình không tin được, sửa soạn nuôi lại một người thử xem, vì thế liền mang Liên Sinh chấp nhận xuống dưới.
Người phụ nữ kia cũng được hắn đưa đi bệnh viện, chống chọi một tháng liền đã mất, để lại một quyển sổ tiết kiệm cùng với một cái hộp nhỏ.
Ông chủ Trình đưa hai thứ đồ vật này còn nguyên vẹn mà giao cho Liên Sinh, chỉ nói: “Con kêu ta là cha cũng được, kêu ta là cha nuôi càng tốt, đồ vật của con ta sẽ không lấy, về phần đồ vật của ta, cũng sẽ không dễ dàng cho con.
Ta có thể cho con, là tư cách làm một người đàn ông kiếm sống bằng bản lĩnh.
Con sẽ phải hiếu học rồi học thật tốt, không thể học đều uổng phí cho mẹ con nằm trong trong quan tài, cha cũng sẽ ít nhiều cố chăm sóc cho con.
Có tiền đồ hay không, hoàn toàn phải xem bản thân có thể ăn được cực khổ hay không.
”