Dân Quốc Triền Miên Khó Dứt



Liên Sinh nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, nghe hiểu được hắn nói.

Chỉ là cậu từ trước đến nay luôn đợi người phụ nữ trên đồi nhỏ, trên người tồn tại khí lạnh yếu ớt bất thường, trả lời cứ lắp bắp.

Ông chủ Trình người này là rất giảng đạo lý, thường ngày mang theo nét mặt tươi cười, hốc mắt tương đối sâu, lông mi lại rất dài, ai nhìn đến hắn, đều cảm thấy người này vô cùng ôn hòa nhã nhặn, còn mang theo một thứ nho nhã uyên thâm, mặt trong mặt ngoài đều đủ cả, bang phái trên dưới cũng rất thực lòng tin phục hắn.

Hắn ở nhà vẫn thường ăn mặc áo khoác ngoài bằng lụa, bước đi không một tiếng động, Trình Liên Sinh bị hắn dọa hơn vài lần, lá gan lại càng nhỏ.

Tận đáy lòng, ông chủ Trình gai mắt Trình Liên Sinh, dù cho đứa con trai này di truyền khuôn mặt tốt của hắn, nhưng phong thái của hắn một phân cũng không thấy, càng giống như con chuột vĩnh viễn không thấy được ánh sáng.

Chọn hôm nay để cậu nhận tổ quy tông, hắn vẫn như cũ là lui về sau lưng Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh học trò lớn nhất của hắn, dáng người hầm vũ mạnh mẽ, khe khẽ khéo léo đẩy Liên Sinh vào bên trong, Liên Sinh bất đắc dĩ đi vào hương đường âm u.

Ông chủ Trình để hắn quỳ trước hương xong, làm ra cái tư thế xin mời: “Để cha nhìn xem con gần đây luyện võ công luyện được như thế nào.


Cả người Liên Sinh phát run, đôi mắt to hàm chứa nước mắt không dám ra tay.

Ông chủ Trình bước tiến lên đi như quỷ, một thân áo quần tung bay trong gió, không tìm thấy chính xác thân hình, Liên Sinh liên tiếp bị bóng dáng mờ nhạt tán ba bạt tay vang dội, lúc này mới thét chói tai tức giận đánh trả.

Công lực của Liên Sinh không quá khả quan, phạt quỳ ở trúc án trước hương đường.

Ông chủ Trình thất vọng đi ra, Thẩm Thanh để khăn tay ướt nóng trên mặt đất, khuyên nhủ: “Đứa nhỏ từ từ mà dạy, cha nuôi không cần phải tức giận.


Vì chuyển dời đi buồn bực của cha nuôi, Thẩm Thanh lấy ra một phong thư màu trắng tinh thơm ngào ngạt hai tay dâng lên, ông chủ Trình buồn bực, liếc mắt một cái, tiếp tục đi phía trước đi: “Đây là cái gì?”
Bọn họ đi tới đại sảnh, tôi tớ sớm đã bị trà nóng, Trình Khôn kéo cổ tay áo lên, đoan vai thẳng eo mà ngồi xuống, tác phong lịch sự tao nhã bưng lên chén trà nhỏ bằng bạch sứ, miệng xi xi thổi hai lần, một ngụm văn nhã uống xong rồi sửa sang tách trà nóng.

Thẩm Thanh lập tức đến bên cạnh, hăng hái rót cho cha nuôi một ly trà rồi đề cập.

“Đây là thư đến từ Kim Lâu.


“Kim Lâu? Chuyện đó không phải đều là con xử lý sao, như thế nào, cô ấy có phiền toái?”
Một năm qua đi, xem như là một thời gian khá dài, Thượng Hải xuất hiện một người lại biến mất một người, sự tình mới một tháng, đây cũng đã một năm, ông chủ Trình cơ hồ đã quên khuôn mặt cùng tên của người nọ, chỉ là mơ hồ nhớ rõ tên cô có chữ “Hi”.

Đột nhiên nhắc tới, trong đầu dần hiện ra thân thể mềm mại mông lung cùng tiếng thở dốc khàn khàn, hắn đến đây có chút hứng thú, tiếp nhận thư tín mở ra xem.

Thẩm Thanh lẳng lặng đứng, chỉ cảm thấy năm tháng đợi người khác vĩnh viễn là tàn khốc, đợi cha nuôi thật là yêu thích, nguyên nhân có thể là hắn quanh năm luyện võ, làn da vĩnh viễn căng đến bóng loáng, tuổi trẻ anh tuấn đặt ở trên người hắn vĩnh viễn sẽ không quá phận, cha nuôi bỗng nhiên kỳ dị nở một nụ cười, đem thư tín đập lên trên bàn, trong mắt mang theo ý cười thật lòng: “Việc này, có chút thú vị.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui