Dân Quốc Triền Miên Khó Dứt




Giai Hi nếu như biết chính mình lễ phép khước từ, lại đổi lấy chính là ông chủ Trình gọi về, dù đó là chết thì cô cũng sẽ không cự tuyệt, cho cô chính là cho cô, nên nhận hãy nhận, cần gì cùng người nọ nói lời vô ích?
Lúc này cô mới phát hiện bản thân vẫn còn tương đối mang thù hận, nhưng lại buồn bực “thù này” của mình là từ nơi nào tới, Tào Ngọc Quân đối xử với cô như vậy, đem cô sai bảo như một con chó, thích đánh thì đánh thích mắng thì mắng, Giai Hi cũng không thù hận một phân hai phân.

Nhớ lại những ghi chép từ lúc xảy ra đến bây giờ, vắt hết óc dạo qua một vòng lại một vòng, cô cũng không tìm ra ai đáng để cô đi nhớ mãi oán hận, tại sao vị ông chủ Trình này ở trong lòng của cô lại không bình thường như thế?
Nghĩ tới nghĩ lui cô cũng không tìm được nguyên nhân, nhàm chán cắn vào đầu ngón út của mình, miệng rất ngứa ngáy, lại muốn gặm hạt dưa.

Trong khuê phòng thơm mát ồn ào, nhưng cũng loạn xạ có thứ tự, mẹ Dư đang theo tiên sinh phòng thu chi kiểm kê đối chiếu từng kiện từng kiện đồ vật trong phòng cô, quần áo, đồ trang sức, vàng chậu bạc đĩa tất cả đều chỉnh chỉnh tề tề xếp vào trong rương lớn.


Giai Hi dùng năm nghìn tệ chuộc thân cho chính mình, cửa tiệm cầm đồ của Mã bộ trưởng cũng đã mở ra, hoạt động rất tốt, bất cứ khi nào cô đi cũng đều có việc làm.

Nguyên nhân là vóc dáng cao gầy, ngực phình phình, cũng không ai lại đem cô so với trẻ em.

Giai Hi ở trên đường lân cận cửa tiệm cầm đồ thuê tiếp một căn chung cư hai gian phòng, người gác cổng bảo an đều đầy đủ mọi thứ, phòng tuần bộ chỗ thu thuế đất cũng ở không xa, vô cùng thích hợp cho thiếu nữ độc thân cư trú.

Sai vặt mang thư tín của ông chủ Trình đưa tới, Mẹ Dư vừa vặn đang bận bịu, Giai Hi xem xong thư, lén lút mang tên sai vặt dẫn đi ra ngoài, ghé lỗ tai dặn dò hắn nói: “Cậu hãy nói với cấp dưới của người ta, nơi này đã không còn người là tôi nữa!”
Tên sai vặt là một đứa trẻ mười hai tuổi, cũng là một nhóc tinh quái: “Cái này không sao chứ, cấp dưới của người nọ thoạt nhìn kỳ quái dọa người, em không dám nói với hắn.



Giai Hi từ trong lòng ngực móc ra một nắm đầy ắp quả nhân hạt thông, lại từ trong bao thơm nặn ra hai mảnh viên đồng bạc: “Đều cho cậu đấy, cậu nói chính là lời nói thật, gì mà có dám hay không? Tôi đã ký tên ấn dấu tay, là một người tự do, vốn dĩ đã không thuộc về Kim Lâu.


Đứa trẻ cắn cục tiền một ngụm, mừng khấp khởi thăm dò, nhanh như chớp chạy xuống phía dưới.

Thẩm Thanh mặc tây trang màu đen, khuôn mặt ngang qua một bộ cơ bắp, lúc này không nói lời nào vẻ mặt thì hung ác, hắn vốn tò mò, đích thân tới đón người, thế nhưng dẫn đến kết quả như thế này.

Hắn chặn ngang cánh tay của đứa nhóc trai: “Em có biết cô ấy đi nơi nào hay không?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận