Tôn Thế Lâm đã trải qua một năm khó khăn nhưng hắn vẫn luôn giữ được phong độ tiêu tiền như nước, cả ngày xuất hiện ở các khu giải trí lớn.
Từ khi Chu Chính Cát bị ám sát qua đời, hắn phải sắp xếp lại mạng lưới quan hệ của mình, mối quan hệ với đại đội hiến binh không dễ dàng khép lại, quyền lực ở bến tàu một lần nữa lại rơi vào trong tay ông chủ Trình, cũng may sự cố gắng sẽ không phụ lòng người, Tôn Thế Lâm kết bạn với một ông chủ lớn, người này rất có quyền lợi trong giao thông đường bộ.
Hắn dốc hết sức thu phục, thay đổi thủ đoạn a dua nịnh hót, nịnh người đến mức mở cờ trong bụng, đến bây giờ người ta cũng bên trái một câu “cậu Tôn” bên phải một câu “cậu Tôn”, giúp hắn rất nhiều thuận lợi trong việc vận chuyển hàng hóa.
Tôn Thế Lâm không phải là người thích chưng diện, nhưng mà bản thân vô cùng tự giác nghĩ “người đẹp” nên thuộc về tiêu chuẩn của hắn, ban đêm hắn dùng phần lớn ở khách sạn, ở bên trong khách sạn tình hoan đến mức điên đảo long phượng, bên ngoài có một đám người canh chừng.
Hắn ta vô cùng sợ, hắn rất rõ ràng về lai lịch của cha nuôi, ngộ nhỡ hắn làm chính mình chết -- Tôn Thế Lâm không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cha nuôi chính là cái gai trong lòng hắn, như cái xương gai mắc nghẹn, còn là một cái gai siêu cấp cứng rắn, cho dù uống cả một bình dấm Sơn Tây ông Trần cũng không thể nào làm mềm nó, chỉ cần có hắn ở đây, Tôn Thế Lâm hắn liền sống không thoải mái.
Tôn Thế Lâm mặc cho bạn gái tình mấy đêm của anh như một con bướm nhào về phía tủ trưng bày trang sức, cô ta là một ngôi sao nhỏ, thường xuyên nhận một số quảng cáo và chụp ảnh.
Còn hắn thì một tay đút vào trong túi quần âu phục, móc ra một hộp thuốc lá kim loại màu bạch kim, dốc ngược một điếu thuốc lá ra, gõ hai lần vào hộp thuốc sau đó lúc này mới đưa vào trong môi mỏng, đè bật lửa đốt lên.
Hắn nhìn vu vơ, trong lòng cân nhắc xem buổi tối sẽ dẫn ông chủ lớn kia đi đâu chơi, ánh mắt đang vu vơ của hắn đột nhiên cùng một tầm mắt đối diện, đối diện một giây xong hắn cũng theo quỹ đạo con ngươi di chuyển đi, nhưng mà vừa mới ở liếc mắt kia làm Tôn Thế Lâm biết, đối phương biết hắn.
Hắn ngẫm lại, đôi mắt kia giống như biết nói chuyện, con ngươi tròn đen láy, sáng long lanh, mang theo cảm xúc phong phú mà tinh tế.
Bản thân Tôn Thế Lâm cũng sửng sốt, từ trước đến giờ hắn không quan tâm có cảm xúc hay không, nhưng hắn lại cảm thấy cái nhìn kia tương đối thú vị, có thể xem đi xem lại nhiều lần—hình như hơi quen mắt!
Chẳng lẽ là từng là người phụ nữ của mình?
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tào Giai Hi, Giai Hi nhìn thoáng qua rồi tiếp tục cúi đầu giới thiệu với cô gái xinh đẹp hoạt bát đôi bông mặt ngọc nạm vàng này.