Dân Quốc Triền Miên Khó Dứt




Cô nhớ rõ người đàn ông này, cảnh tượng một năm trước vẫn còn sống động trong tâm trí cô, lúc ấy cô yếu ớt nằm ở trên giường, cử động một ngón tay cũng vô cùng khó khăn, cô nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và ông chủ Trình, sau đó một đám người áo đen chen chúc tới, hoàn toàn không coi cô là người muốn vén chăn kiểm tra, thực ra cũng chỉ nhìn thôi, đến hiện tại cô đã sớm không nghĩ đến nữa, nhưng mà chính là người kia đã lệnh cho những người kia dừng tay lại.


Thật ra khẩu súng lục lúc đó đang ở dưới mông cô, ông chủ Trình dường như vô cùng hiểu rõ về người đàn ông này, đánh cược Tôn Thế Lâm sẽ không chạm vào cô, giả dụ như lúc ấy Tôn Thế Lâm không mềm lòng, vẫn kiểm tra như cũ, liệu sẽ có kết cục gì đây?

Giai Hi không nói với bất cứ ai về tình hình cụ thể của đêm đó.


Nhưng chính vì một chi tiết như vậy, Giai Hi nguyện ý ghi nhớ nhân tình của giám đốc Tôn.


Tôn Thế Lâm bước qua, một tay chống lên quầy thủy tinh, cách ngôi sao quảng cáo kia hai nắm tay: “Cái này quá cầu kỳ, không đẹp.




“Sao lại không đẹp, em thích mà!”

Tôn Thế Lâm giống như vô tình hướng về người phụ nữ phía sau quầy nhìn lại, lúc này mới phát hiện người phụ nữ này vóc dáng tương đối cao, dáng người rất chính trực: “Cô cũng thử đánh giá xem, cái này cầu kì không?”

Giai Hi cũng không trực tiếp trả lời, chỉ nói trang sức không thể xem một mình, còn phải xem phối với quần áo gì, trường hợp nào.


Ngôi sao kia ôm lấy cánh tay của Tôn Thế Lâm, hai bầu ngực đầy đặn dưới lớp áo lót ren ép sát vào tay của người đàn ông: “Ai nha, người ta nói rất có đạo lý nha, anh Thế Lâm….



Tôn Thế Lâm lấy chi phiếu từ trong túi ngực ra xoát xoát viết số tiền lên, vừa viết vừa liếc trộm Tào Giai Hi, dùng đầu ngón tay đẩy chi phiếu qua, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của đối phương.


Thành thật mà nói, người phụ nữ này không xinh đẹp bằng cô ngôi sao kia, nhưng cũng rất ưa nhìn, chỉ ưa nhìn thôi chứ không hẳn tuyệt đẹp, cô có khuôn mặt tròn, hai gò má hồng phấn, không trang điểm, thuộc loại phụ nữ càng nhìn càng thấy đẹp.


Tôn Thế Lâm vỗ mông cô ngôi sao, đến ven đường tìm một chiếc xe kéo, đưa người lên: “Tự mình trở về đi, tôi còn có việc bận.




Tiểu minh tinh nói được, vốn chính là cuộc gặp sớm nở chóng tàn, nhận được thưởng hậu hĩnh thì phải biết điều.


Tào Giai Hi đi vào văn phòng, khóa tiền mặt vào két sắt, ghi số tiền vào sổ sách.


Phục vụ gõ cửa phòng nói là bên ngoài có người tìm.


Giai Hi bước nhanh ra đón, thấy Tôn Thế Lâm quẹo cánh tay chống lên mặt bàn thủy tinh, khi thấy cô đi ra còn nở một nụ cười với cô.


Lông mày và mắt hắn ta cong lên, khóe mắt hơi nhếch, trong mắt mang theo ánh sáng, nở nụ cười thoáng qua rồi biến mất, Tôn Thế Lâm đứng thẳng người, khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo sắc bén, ra lệnh với phục vụ: “Nơi này không có chuyện của cậu nữa, đi ra xa một chút cho tôi.



Phục vụ giật mình, dùng ánh mắt ý hỏi Giai Hi, Giai Hi gật đầu, bảo cậu đi nghỉ ngơi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận