Cô đem một đĩa đồ ăn nhẹ có vỏ đẩy tới trước mặt Tôn Thế Lâm, tự tay lấy hai hạt màu xanh tròn trĩnh vào góc đĩa rồi mời hắn ăn.
Tôn Thế Lâm mở lòng bàn tay ra, nhìn thẳng vào Giai Hi, một hàng lông mi dài che đi gần hết ánh mắt sắc bén của hắn, Giai Hi cười bóp vỏ lấy thịt quả một lần nữa rồi để vào lòng bàn tay hắn.
Tôn Thế Lâm ừ một tiếng, ném hạt quả lên thật cao, há miệng tiếp trái một hạt phải một hạt, hai hàng răng sắc cắn răng rắc.
“Có trà không?”
“Có, anh muốn trà gì?”
Tôn Thế Lâm không kén chọn, tự mình ngồi xuống ghế mây đãi khách bên cạnh, bắt chéo chân, từ trong túi ngực phải lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt vàng liếc mắt nhìn, bưng trà nóng lên chậm rãi thưởng thức.
Hắn ngồi cả buổi chiều, vô cùng tập trung, thỉnh thoảng cũng sẽ đứng lên, duỗi chân tay ở trước mặt Giai Hi.
Hai người nhìn nhau, luôn có cảm giác muốn cười, Giai Hi muốn cười, Tôn Thế Lâm cũng muốn cười, nhưng hắn lại cố tình chịu đựng.
Cũng kỳ quái, buổi chiều ngày thường là giờ cao điểm, không biết hôm nay như thế nào lại không có người nào tiến vào.
Cho đến năm giờ, quản lý Lục mặt đầy dầu đứng lên rửa mặt, chuẩn bị đóng cửa sổ kiểm tra sổ sách.
Tôn Thế Lâm đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên đùi, giống như nghỉ ngơi đủ bây giờ quay về nhà.
Hắn tới ba ngày liên tiếp, không làm gì cả chỉ ngồi, dưới mông đều sắp ngồi ra kén.
Giai Hi thấy hắn ngồi khó chịu, cố ý lấy đệm mềm trong phòng làm việc ra đệm cho hắn.
Tôn Thế Lâm đứng ở bên cạnh cô, đôi mắt màu nâu sẫm không ngừng quan sát dáng người của cô, ánh mắt lướt đến chiếc váy xếp nếp màu đen, bờ mông đầy đặn lộ ra đường cong đẹp đẽ, áo sơ mi trắng trơn được sơ vin vào trong vạt váy.
Hắn đang thưởng thức, Giai Hi nghiêng đầu nhìn lại, giống như biết hắn đang nhìn cái gì, lộ ra một nụ cười dí dỏm như sáng tỏ.
Tôn Thế Lâm vội vàng ho nhẹ hai tiếng: “ Khụ khụ, được rồi! ! Cảm ơn! ! ”
Hắn còn chưa từng nói cám ơn với phụ nữ, cám ơn cái gì?
Tôn Thế Lâm đi đến cửa, đứng ở nơi đó hóng gió hút thuốc giống như thần giữ cửa, lúc Giai Hi tan làm đi ra vừa vặn va phải hắn, Tôn Thế Lâm nhẹ đỡ eo cô, ngón tay lơ đãng quét một cái rồi thu tay về, lồng ngực vẫn cách cô rất gần.
“Tôi….
” Tôn Thế Lâm nắm tay trái sau lưng: “Tôi muốn ăn cơm với cô.
”
Mùi nước hoa nhàn nhạt trên người người đàn ông bay tới, Giai Hi hít nhẹ một hơi, nhếch đôi môi hồng phấn: "Được!”
Tôn Thế Lâm rõ ràng sửng sốt một chút: “Thật sao?”
“Ừm!”
Tôn Thế Lâm liếm liếm môi, chậc lưỡi một tiếng, đi đến bên đường gọi một chiếc xe màu xanh.
Hai người lần lượt ngồi vào, Tôn Thế Lâm liếc mắt nhìn thấy tay của Giai Hi, một đôi tay trắng như hành tây giao nhau đặt ở trên đùi, đôi chân dưới váy dài cũng rất dài, nghiêng nghiêng gập lại lộ ra một đoạn cổ chân, phía dưới chân đeo một đôi giày da dê đế mềm.
Hắn đột nhiên cảm thấy tay mình rất ngứa, nhịn rồi lại nhịn, càng ngứa ngáy thêm, vô cùng muốn chạm vào tay cô, nắm tay cô.