Dân Quốc Triền Miên Khó Dứt



Trong nhà hàng theo phong cách phương Tây, chiếc bàn được phủ một tấm khăn trắng ca rô, mặt bàn có lọ hoa màu trắng nhỏ nhắn xinh xắn cắm một đóa hoa hồng rực rỡ.


Trên đỉnh đầu treo một chiếc đèn thủy tinh xinh đẹp tao nhã, bên cạnh bàn ăn cạnh cửa sổ còn cách một cái giá nến màu vàng, trên giá nến đốt ba cây nến trắng có chiều dài bằng nhau.


Thức ăn còn chưa mang lên, Tôn Thế Lâm đã không muốn ăn nữa, hắn tựa lưng vào sô pha mềm, trong tay bưng ly rượu đỏ, ngón tay thon dài cầm ly rượu lắc qua lắc lại.


Giai Hi liếc nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, chuyến tàu cuối cùng leng keng leng keng trượt qua đường ray rồi đi mất.


Bánh mì và súp ngô trước bữa tối đã được dọn lên, cô xé một miếng nhỏ, nhúng vào nước súp đặc và cho vào miệng, ăn một cách thích thú.



“ Ăn ngon?”

Tôn Thế Lâm nghiêng người về phía trước, đôi mắt anh rơi vào đôi môi dính đầy súp của cô, khiến chúng trở nên ẩm ướt và quyến rũ hơn.


Càng nhìn cô, càng cảm thấy đẹp.


Hắn nhịn không được lại uống thêm nửa ly rượu vang đỏ, Giai Hi thấy anh trông mong nhìn mình, vì thế xé xuống một đoạn bánh, chấm nước sốt oẻ trong chén đưa về phía trước, Tôn Thế Lâm không tự chủ được hé môi, ngay cả đầu ngón tay người phụ nữ cũng ăn vào, nhưng đối phương rút ngón tay quá nhanh, hắn cũng chưa kịp thưởng thức ra mùi vị gì.


Tôn Thế Lâm có chút bối rối nóng nảy, hơi nóng bốc lên trong lòng ngực tản ra khắp cơ thể, hắn sốt ruột kéo kéo cổ áo, đem yết hầu thả ra cho dễ thở rồi rút cà vạt xuống nhét vào túi.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc đối phương ăn xong bít tết, anh vội vàng gọi người phục vụ thanh toán hóa đơn, đứng bên cạnh Giai Hi, đưa tay về phía cô: “Chúng ta đi khiêu vũ đi.



Giai Hi dùng khăn lau miệng, lại uống một ngụm rượu vang đỏ, đứng dậy đối mặt với hắn: “Tôi muốn về nhà.



Tôn Thế Lâm nắm tay ngón tay, bấm lòng bàn tay của mình, trong lòng có chút mất mát, cũng không biết thủ đoạn ngày thường của mình nơi nào, hắn giống như là ăn thuốc kích thích, không đầu không đuôi giống như một thằng ngốc.


“Bây giờ không phải còn sớm sao, mới tám giờ.



Giai Hi chui ra khỏi khe hở, đi ra ngoài: “Tôi về đã là chín giờ rồi, còn phải tắm rửa, ngày mai còn phải đi làm.




Tôn Thế Lâm đi theo sau mông cô, khi Giai Hi đi về phía trước hắn liền đuổi theo hai bước, Giai Hi đi chậm lại, hắn liền nhìn trái nhìn phải như thể đang đi trên đường.


Hai người đi đến cửa công viên trung tâm, xuyên qua đây là một con đường tắt, một dãy đèn đường mờ nhạt từ cửa vào kéo dài đến sâu trong rừng cây.


Hắn tiến lên ngăn cô lại: “Phụ nữ buổi tối không nên đi con đường này, rất nguy hiểm.



Giai Hi thì cho rằng đây là trong khu Tô Giới của Anh, xung quanh đều có lính tuần tra nên không có nguy hiểm.


“Tôi không biết sao cô lại không nghe theo lời khuyên tốt chứ? Nếu như có người theo dõi cô, muốn làm chuyện gì xấu cũng chỉ trong vài giây.



Giai Hi trừng mắt: “Không phải anh cũng đi theo tôi sao.




Tôn Thế Lâm không nói lời nào, sắc mặt tối sầm một cách đáng ngờ, hắn khoác áo khoác, cởi ra hai nút áo, trơ mắt nhìn Giai Hi mặc áo sơ mi trắng mặc sơ vin váy dài màu đen, bóng lưng mảnh khảnh uyển chuyển đi vào cửa sắt lớn dần dần dung nhập vào trong bóng tối yên tĩnh.


Hắn khẽ cắn môi đi theo một đoạn đường, cho đến đoạn đường chính giữa, tiếng côn trùng kêu vô cùng rõ ràng, Tôn Thế Lâm bỗng nhiên bước nhanh xông lên, từ sau lưng ôm lấy Giai Hi.


Ngực và cánh tay Giai Hi bị một đôi tay mạnh mẽ trói chặt, sau đó có cánh môi ẩm ướt cắn vào bên tai nóng hừng hực của cô, cả người cô run rẩy bắt đầu giãy dụa.


Tôn Thế Lâm dùng hai tay ôm chặt lấy cô, đem người ôm vào trong ngực, trong lòng thật sảng khoái nhẹ nhàng, tay dài tiếp tục thu vào trong, hôn lỗ tai của cô, tiếng thở dốc nặng nề phun đến lỗ tai đối phương: “Đã nói sẽ có người xấu, cô tại sao không nghe?”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận