Dân Quốc Triền Miên Khó Dứt




Giai Hi đưa tay bắt lấy cổ tay và mu bàn tay anh, cô thật sự không ngờ Tôn Thế Lâm lại xúc động như vậy.


Đầu lưỡi liếm ướt vành tai cô, luồng không khí tràn vào như đàn kiến chui vào tim cô.


“Chờ một chút! ! anh Tôn, có chuyện gì chúng ta từ từ nói đi!”

“Sao lại anh Tôn?! Cố ý xa lạ tôi đúng không?”

Tôn Thế Lâm liền lấy tư thế này kéo cô vào trong rừng cây, lúc này mới buông cô ra, Giai Hi thả chạy sang bên cạnh, nếu cô là thỏ, vậy thì người đàn ông này chính là chó sói lộ ra răng nanh trong rừng rậm, Tôn Thế Lâm cởi áo khoác âu phục ném tới trên cỏ, bước đi như bay đuổi theo bế eo cô treo lên vai sải bước trở về dưới tàng cây, đem người nằm ngửa thả xuống, dùng cà vạt buộc chặt cổ tay cô lại.


Đợi trói xong, hai người đồng thời thở dốc nhìn đối phương, vầng trăng tròn treo trên trên bầu trời cao chiếu xuống ánh sáng xanh trắng.


Giai Hi tức đến phát khóc, hốc mắt tràn đầy nước mắt: “Sao anh lại như vậy…”

Tôn Thế Lâm quỳ gối giữa hai chân cô, lau mồ hôi nóng hổi trên trán, liếm đôi môi khô khốc, khuôn mặt tuấn tú ép xuống rất thấp: “Em yên tâm, tôi sẽ không ép buộc em.




Giai Hi lắc lắc cổ tay: "Như này còn không phải là ép buộc sao”

Tôn Thế Lâm hai tay đỡ eo cô, rút vạt áo sơ mi từ bên trong ra, Tay hắn bây giờ đều là xúc cảm mềm mại, thật sự là quá thoải mái.


“Còn không phải là sợ em chạy trốn sao”

Hắn một bên chậm rãi xoa thắt lưng Giai Hi, một bên có chút vội vàng hôn khóe môi cô: “Đều tại em quyến rũ tôi, đúng không? Em luôn phóng điện với tôi! ! Tôi nhịn không được, em cũng không thể trách tôi.



Giai Hi nghiêng mặt, mặt đè lên cỏ mềm, mũi ngửi thấy mùi cỏ xanh và mùi bùn đất.


“Bảo em đi khiêu vũ với tôi, em không chịu đi, bảo em đừng đi con đường này, em nhất định phải đi, tại sao cứ phải làm trái lời tôi?”

Hắn nâng mặt Giai Hi lại, dùng ngón tay xoa đôi môi mềm mại của cô, thử đưa ngón tay vào bên trong, bên trong ẩm ướt mềm mại, hắn có chút giật mình vì hành vi bốc đồng của mình, rõ ràng buổi chiều còn có kiên nhẫn ngồi mấy giờ, lúc này cũng đã sốt ruột không nhịn được!

“ Em là yêu tinh sao, tại sao phải cười với tôi, tại sao phải đút đồ ăn cho tôi ăn?”

Hắn càng nghĩ càng thấy đúng: “Em cũng thích tôi, đúng không?”

Hắn rất kích động, vô cùng vội vàng muốn nghe đối phương trả lời đáp án.



Giai Hi đột nhiên dùng sức cắn ngón tay của hắn, Tôn Thế Lâm hít khí vì đau, nhanh chóng rút ngón tay ra, phân da ở khớp ngón trỏ bị rách ra, thâm máu ra ngoài.


Giai Hi nhổ nước bọt vào hắn: “Tôi thích nhổ nước bọt vào anh, được không?”

“Mạnh miệng!” Tôn Thế Lâm cũng tức giận: “Em rõ ràng! ánh mắt em nhìn tôi, rõ ràng là thích tôi”

Hắn nắm lấy cằm Giai Hi, đột nhiên dùng sức hôn lên, dùng đầu lưỡi mạnh mẽ cạy mở hàm răng của cô, tiến quân thần tốc cuốn lấy đầu lưỡi của cô, nơi này thật mềm thật trơn, ngay cả nước bọt cũng ngọt ngào.


Tôn Thế Lâm nâng mặt cô hôn một lúc lâu, Giai Hi bị ép thừa nhận nụ hôn triền miên không dứt này, miệng há to không khép lại được, nước bọt dọc theo khóe môi chảy xuống sườn mặt.


Đợi hắn hôn đủ rồi, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu: “Em thật ngọt ngào.



Trong lòng Giai Hi buồn bực, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào, Tôn Thế Lâm nghĩ một đằng nói một nẻo: "Em đừng khóc, khóc sẽ làm tôi mềm lòng.



Trên thực tế cô càng khóc, hắn càng muốn cô, dưới đũng quần đã căng phồng vô cùng khó chịu.


PS: Giai Hi: Tôi muốn cùng anh làm bạn bè, lại cho rằng tôi muốn làm anh.


Tôn Thế Lâm: Rõ ràng thích tôi, còn muốn giả vờ không để ý tới tôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận