Dân Quốc Triền Miên Khó Dứt



Ông chủ Trình chào hỏi với cô xong, liền không để ý gì đến “người bạn nhỏ” là cô nữa, giám đốc Lục từ bên trong đi ra, vô cùng kinh ngạc vươn ra ‘móng vuốt’ của mình muốn bắt tay với ông chủ Trình.


Ông chủ Trình một tay cầm lòng bàn tay của hắn, sau đó nhẹ nhàng từ trong lắc lư của đối phương rút tay về.


“Ngài có thời gian đến đây là vì?”

“Không có việc gì, tùy tiện đi dạo một chút thôi.



Giám đốc Lục xoa xoa tay, xoay đầu một vòng như con quay để tìm Giai Hi, Giai Hi có ngoại hình dễ thương, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, là chiêu thức rất tốt để chiêu đãi khách hàng.


Hắn xoay người qua lại một vòng tại chỗ, đột nhiên nhìn thấy một khối đen trắng ở sau chân của ông chủ Trình, lập tức quát lên: “Cô ở đó làm gì vậy? Bắt kiến à?”


Giám đốc Lục ngày thường đối xử với Giai Hi cũng không tệ lắm, biết anh ta ở chỗ này tiếp khách nên vẫn phải giữ thể diện cho anh ta.


Giai Hi đứng lên, chân hơi tê mất nửa phút, ông chủ Trình đi tới nắm lấy khuỷu tay cô: “Chậm một chút, không cần gấp.



Trong lòng bối rối, nhưng trên mặt lại hiện ra sự đáng yêu, Giai Hi rút khuỷu tay về nói lời cảm ơn với hắn ta, còn hỏi hắn muốn uống trà gì để cô đi pha.


Giám đốc Lục không nhìn ra bất kỳ chuyện gì, bởi vì khi ở bên ngoài Trình Khôn luôn rất ga lăng, thế nên hắn cảm thấy rất bình thường.


Hai người ở bên ngoài vui vẻ trò chuyện về kinh doanh, giọng nói của giám đốc Lục rất to, ông chủ Trình thì ừ ừ hai tiếng phụ họa gật đầu, sau khi nói chuyện xong, giám đốc Lục cảm thấy mình đã trở thành bạn tri kỷ với người này, Giai Hi đang ở trong phòng chờ nước trên bếp lò bốc khói trắng sôi lên, tai thì vểnh lên, Thiết Quan m ở dưới nước nóng pha xoay tròn, Giai Hi do dự không biết có nên nhổ một ngụm nước bọt vào trong chén trà hay không.



Cô bưng khay trà đi ra ngoài, đưa một ly nước trà đã pha đầy đủ nguyên liệu đến tay ông chủ Trình, ánh mắt người đàn ông khẽ đảo qua một chút, nụ cười ở khóe miệng càng sâu: "Tôi còn có việc phải đi, giám đốc Lục, hôm khác chúng ta gặp lại.



Trước khi đi, hắn còn vỗ bả vai Giai Hi, nói với giám đốc Lục: “Thật ra đây là một người quen cũ của tôi, còn nhỏ, ngày thường phiền anh chăm sóc cô ấy nhiều hơn.



Một tiếng sét từ nóc nhà đánh xuống, mặt Giai Hi đỏ bừng, ánh mắt trừng ra thật to, ông chủ Trình cúi đầu, nhìn trái nhìn phải cô, lại nói: “Ừm, cao lên không ít.



Xe đại chúng nhỏ sáng loáng dừng ở cửa, Trầm Thanh kéo cửa sau xe ra, mời cha nuôi đi vào.


Trầm Thanh vừa rồi đã ghé vào cửa nhìn trộm mấy lần, cô gái kia không tệ, dáng người cao, trông rất lanh lợi, nhưng nếu so sánh với những người phụ nữ cha nuôi từng tiếp xúc trước kia, vẫn là kém rất nhiều.


Hắn đương nhiên so với giám đốc Lục hiểu rõ cha nuôi, thấy hắn nguyện ý trêu chọc cô gái kia là biết được cha nuôi khá thích cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận