Dân Quốc Triền Miên Khó Dứt




Quả nhiên, cha nuôi ngồi ở ghế sau nhún chân, tự châm cho mình một điếu thuốc, khóe mắt mang theo nụ cười thoải mái: “Lát nữa, con mang cô ấy tới đây.”

“Cha nuôi, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Ông chủ Trình quay lại suy nghĩ, trong lòng lo lắng chuyện làm ăn: “Đi Tô Giới của Pháp trước.”

Hắn đang coi trọng một mảnh đất ở nơi giáp ranh Tô Giới của Pháp và Anh, sau khi ba bên thương lượng xong, hắn đã tặng một món quà rất lớn cho cả hai bên, đồng thời mua mảnh đất với giá cực rẻ để khởi công xây dựng, hắn muốn xây một tòa bách hóa toàn cầu ở đó, với đủ loại đồ ăn, thức uống, giải trí và hàng hóa nhập khẩu từ các nước phương Tây.

Đến lúc đó mở ra, ngày ngày đều được đếm tiền, loại hình kinh doanh này khá là minh bạch, so với nơi mà người tốt người xấu lẫn lộn như ở bến tàu dễ quản lý hơn nhiều.


Tuy rằng lợi nhuận kinh doanh ở bến tàu rất cao, nhưng rủi ro cũng rất lớn.

Các cửa hàng bách hóa trong tòa nhà cũng cần đầu tư cũng khá nhiều, nhưng chỉ cần làm tốt, ông chủ Trình cũng có thể tẩy trắng càng nhanh hơn.

Người Anh tương đối nể mặt hắn, để cho hắn khởi công sớm, về sau bổ sung thủ tục cũng được.

Thanh tra A Phương Tác ở Tô Giới của nước Pháp luôn thích đối đầu với Tô Giới của nước Anh, cần ông chủ Trình tiếp tục đứng giữa hai bên hòa giải.

Thực ra cũng dễ nói thôi, không có gì phải quá lo lắng, tiền ai không cần? Vấn đề chính là bao nhiêu tiền.

Ông chủ Trình vì bận rộn liền quên mất bạn nhỏ họ Tào, đợi lúc hắn nhớ tới, Tào Giai Hi ở trong phòng khách tại biệt thự đã đói đến mức ngực dán vào lưng.


Ông chủ Trình không có thời gian đi qua, liền bảo thuộc hạ đưa cô từ biệt thự đến nhà họ Trình, hắn ở trên tầng tắm nước lạnh mặc vào một chiếc áo khoác lụa màu trắng sau đó nhàn nhã đi xuống dưới tầng dưới để chuẩn bị được gặp ‘người bạn nhỏ’ của hắn.

Giai Hi lúc đầu còn có thể cứng rắn ưỡn ngực, nhưng bây giờ trong bụng kêu ùng ục vô số lần rồi vì thế đành phải uể oải khom lưng cúi đầu xuống.

Ông chủ Trình thấy cô ủ rũ như thế, trầm ngâm nở nụ cười nói: “Đây là do vẫn chưa ăn cơm?”

Giai Hi cúi đầu, nhún nhún vai, giống như một con mèo con rủ lông.

Ông chủ Trình bảo người giúp việc đi làm chút đồ ăn nóng, hắn ta thì ngồi ở trên sô pha da đối diện Giai Hi, rút ra một tờ báo chiều, đặt ở trên đùi từ từ đọc.

Một bát mì sợi nấu với hành nhanh chóng được bưng ra tư phòng bếp, nước dùng sền sệt những miếng tuỷ trắng trong xương ống hầm, hương thơm nồng đậm xông vào chóp mũi, Giai Hi cầm lấy đũa, cúi đầu nhìn lén người đàn ông một cái, cô đã đói đến mức không còn sức lực để đi phàn nàn với hắn nữa, môi anh đào hồng hào chu ra, thổi phù phù vào sợi mì.

Cô chỉ tập trung đi lấp đầy dạ dày của mình nên ăn đến mức toát mồ hôi ướt hết cả đầu, một bát mì được giải quyết xong lại đến một bát nữa, trong nửa giờ thôi mà cô đã ăn tận ba bát mì to.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận