Giai Hi gật đầu thật mạnh, cô quay đầu nhìn ngọn đèn sen nhỏ treo dưới mái hiên màu xanh, trong lòng không có gì lưu luyến cả.
Đến Kim Lâu, Giai Hi vẫn làm chân chạy như cũ, lúc rảnh rỗi thì đi theo người dạy học được mời về học tập.
Nhưng mà vài năm sau khi học mọi thứ từ thơ ca, chơi đàn, đánh cờ, làm thơ, vẽ tranh, cho đến học võ, kinh kịch các loại vẫn không thu hoạch được gì.
Mẹ Dư kinh ngạc nhéo nhéo khuôn mặt của Giai Hi, nhìn trái nhìn phải: "Không đúng, rõ ràng gen sẽ là một người đẹp thông minh sắc xảo, đầu óc sao lại ngu ngốc như vậy?!”
Giai Hi bĩu môi, vô cùng uất ức chớp lông mi dài, hai tay sau lưng bẻ ngón tay của mình.
Trên thực tế là do cô không muốn học, cố ý học xong để từ tai trái sang tai phải ra ngoài.
Cho dù như thế, cô cũng biết một chút ít.
“Không có tài nghệ làm sao làm được, Giai Hi, con nói thật với mẹ đi, rốt cuộc con muốn học cái gì?”
Giai Hi lập tức nhảy lên: “Con muốn học toán!”
Học cái đó làm gì?
“Quản lý sổ sách cho mẹ!”
Mẹ Dư bật cười, mặc dù còn đau lòng giai đoạn trước bị lỗ, nhưng đứa nhỏ này thực sự rất biết điều: “Ngoại trừ tính sổ ra còn muốn làm gì?”
“Còn muốn đi trường học, nghe nói nơi đó có người nước ngoài!”
Mẹ Dư cầm chổi lông gà đánh vào mông cô: “Đầu óc toàn suy nghĩ viển vông? A, Được voi đòi tiên, hôm nay ta phải đánh chết con!”
Lúc Giai Hi mười bốn tuổi, cuộc sống bên ngoài đã sớm thay đổi, chính cô thì sao, bộ dạng tràn đầy nước, thật giống như là đóa hoa tươi mới nhất trong hồ sen, cho dù không có toàn bộ nở, đã mơ hồ có thể thấy được vẻ đẹp này trong tương lai.
Đã đến lúc Mẹ Dư thu hồi phí tổn, nên đã định ra ngày để Giai Hi chuyển vào phòng riêng.
Thanh quan là dựa vào tài nghệ cùng vẻ đẹp hấp dẫn khách hàng, nếu được khách hàng thích, có thể ở Kim Lâu mở tiệc mời khách ăn cơm, bữa tiệc càng nhiều chứng minh người phụ nữ ấy càng được yêu thích, Kim Lâu kiếm cũng càng nhiều tiền hơn.
Về phần chi phí ra ngoài tham gia bữa tiệc, thì trả theo tỷ lệ cố định, còn lại coi như đó là tiền boa của người tiếp khách.
Giai Hi không có tài nghệ gì, dựa vào khuôn mặt tròn trịa trắng nõn đầy đặn lừa ăn lừa uống.
Cô cũng có kế hoạch riêng của mình, vừa tròn mười lăm tuổi cô sẽ chuộc thân cho mình, cầm tiền tiết kiệm đi làm công việc khác.
Có mấy vị quan to và thương nhân nhìn trúng bề ngoài xinh đẹp của cô, vốn là chỉ định nói chuyện một lúc, đến tiêu tiền để tìm chỗ nghỉ ngơi, nhưng mỗi lần tới Kim Lâu, trên bàn tròn bày đầy đồ ăn, cô giống như cả đời chưa từng ăn được đồ ngon, ánh mắt nhìn chằn chằn bàn ăn.
Cô tự mình ăn, còn không quên tiếp đón khách đến ăn, khách hàng thấy cô ăn ngon còn tưởng rằng đang ăn sơn hào hải vị hiếm có gì cũng hoài nghi cầm lấy đũa chọn một chút thức ăn để ăn.