Vì thế dần dần, có một số khách hàng thường xuyên dùng tiền đến xem cô ăn cơm, thực sự là nhìn do cô bé này ăn quá ngon, ăn vô cùng tự nhiên, nhưng cũng không bị thô lỗ, giơ tay lên cũng thể hiện ra sự nhã nhặn, chỉ nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ rất đặc biệt.
Mấu chốt là ăn nhiều như vậy, lại không thấy cô béo lên!
Mẹ Dư cho rằng cô ngu ngốc đến hết thuốc chữa, chả làm được việc gì cả! Bà hối hận không ngừng cho rằng mình đã nhìn lầm, nhưng mà thấy Giai Hi cũng coi như thu về được một chút tiền, lại không gây chuyện nên bà cũng không quan tâm.
Bà còn có chuyện khác phải làm, đó chính là như hôn nhân của người đứng đầu bảng - Ngọc Điệp.
Ai cũng biết rằng Ngọc Điệp có quan hệ rất tốt với một vị sĩ quan, vị sĩ quan ấy hứa hẹn sẽ cưới cô ấy về nhà.
Hôm nay vị sĩ quan kia tới đây, cũng không tìm Ngọc Điệp, đem năm ngàn lượng tiền phiếu nhét cho mẹ Dư, để bà chuyển giao cho Ngọc Điệp.
Mẹ Dư trừng mắt: “Cậu đang làm gì vậy?”
Vị sĩ quan thở dài một tiếng, thấp giọng nói mình muốn đi Nhật Bản đào tạo chuyên sâu, nên không thể kết hôn với Ngọc Điệp được.
“Kết hôn xong rồi đi cũng được mà!”
Vị sĩ quan kia lắc đầu, nói xong liền rời đi.
Lần này thì tốt rồi, Ngọc Điệp một lá thư tạm biệt cũng không nhận được, cứ như vậy bị vị sĩ quan kia đá, lập tức khóc lóc như mưa, giãy dụa muốn nuốt thuốc phiện tự sát.
Mẹ Dư phải là phải mất rất nhiều công sức, nói hết lời hay ý đẹp để khuyên cô ấy đừng coi thường mạng sống tự tử, miệng khô lưỡi cũng khô đi gọi Giai Hi, bảo cô đêm nay trông chừng Ngọc Điệp.
Quan hệ giữa Giai Hi và Ngọc Điệp rất tốt, bề ngoài tốt, bên trong cũng tốt.
Giai Điệp đóng cửa phòng lại, thấy chị Ngọc Điệp ngồi ở trên giường xõa tóc khóc thút thít, Ngọc Điệp có một mái tóc mượt, đôi mắt đẹp như những gợn sóng xanh, đường nét khuôn mặt nhu hòa mà hào phóng, là một loại vẻ đẹp thu hút rất nhiều người đàn ông.
Ngọc Điệp tức giận đập giường, Giai Hi ngồi xuống bên cạnh bàn, bưng đến một bát trái cây được dát tơ vàng, chọn những hạt hướng dương to tròn, cắn răng rắc răng rắc.
Thái dương Ngọc Điệp giật giật, không ôn nhu nhã nhặn giống như thể hiện với bên ngoài mà nhướng lông mày lên, mang theo thanh âm nghẹn ngào mắng cô: “Ha ha ăn, chỉ biết ăn, ăn no chết sẽ sớm đầu thai hơn phải không.
”
Giai Hi bưng bát trái cây qua, đặt ở bên giường, cầm một quả lên, đầu tiên là dùng hàm răng căn một miếng, sau đó là lấy ngón tay bóc vỏ ra, lấy thịt trái cây bên trong đưa đến bên miệng Ngọc Điệp: “Đây là trái cây, rất thơm, rất ngọt.
”
Ngọc Điệp trừng mắt nhìn, há miệng cắn cả ngón tay của Giai Hi.