Nhóm dịch: Thất Liên HoaLúc này có một người phụ nữ mặc quần áo bình thường, đầu tóc chải gọn gàng, trước trán có để một nhúm tóc mái từ trong bước ra, cả người vừa khô vừa gầy, làn da cũng không được trắng.
Đây chắc là thiếu phu nhân của nhà họ Tống rồi? Đã không còn ai phù hợp với miêu tả của Tống Thư Ngạn nữa.Anh lấy ra một tờ giấy, đến trước mặt người phụ nữ kia nói: “Cô là thiếu phu nhân của nhà họ Tống đúng không? Tôi là bạn của Tống Thư Ngạn, anh ấy có việc không đến đón cô được, nên nhờ tôi đến đón giùm.”Người phụ nữ kia kỳ lạ nhìn anh: “Tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi.
Tôi không phải thiếu phu nhân của nhà họ Tống, cũng không biết Tống nào cả?”“Nhận nhầm rồi?”Phó Gia Thụ nhìn chỗ này hiện giờ đã chẳng còn ai đi ra nữa, chuyến tàu tiếp theo phải đợi ngày mai mới có.
Có khi nào anh đã bỏ lỡ vị đại thiếu phu nhân kia rồi không.
Lẽ nào là khi giải vây cho cô nhóc ban nãy, người kia đã rời đi rồi? Không thể nào! Cô ấy suốt ngày ở trong nhà mà? Sao có thể đi lung tung thế được?Tần Du đứng ở kia đợi xe của nhà họ Tống, tên Tống Thư Ngạn này sao lại không đáng tin thế chứ? Nếu năm phút nữa mà anh ta còn không đến đón, thì cô gọi xe đi, dù sao cô cũng đã ngồi qua xe đó ở Hàng Châu rồi.Lúc này cô nghe thấy mấy chữ “Đại thiếu phu nhân của nhà họ Tống”, cô đi qua hỏi người đàn ông trẻ tuổi đang phiền muộn kia: “Có khi nào người anh phải đón là tôi không?”Phó Gia Thụ quay đầu, là người phụ nữ kia.Phó Gia Thụ không dám tin, chỉ dựa vào khí chất và nhan sắc của vị này, làm sao Tống Thư Ngạn có thể bỏ chạy vào đêm tân hôn được, tốt xấu gì cũng phải tìm hiểu chút chứ? Huống hồ ban nãy cô giải vây cho cô nhóc bán thuốc, còn rất có tấm lòng trượng nghĩa.
Người phụ nữ thế này mà không cần, thì còn cần gì nữa?Anh xác nhận lần nữa: “Tôi đến đón vợ của Tống Thư Ngạn.”“Nhà họ Tống ở Ninh Ba, vợ của Tống Thư Ngạn, tôi là Tần Nhã Vận.” Xem ra Tống Thư Ngạn cũng không tệ, còn biết tìm người đến đón cô.
Chỉ là người này thật không đáng tin cậy, sao không lấy tờ giấy ra sớm chút chứ.Phó Gia Thụ không biết vợ của Tống Thư Ngạn tên là gì, có lẽ đến cả bản thân anh ấy cũng chẳng biết tên của đối phương nữa là.
Nhưng anh biết vị thiếu phu nhân này họ Tần, dù sao hai nhà Tống Tần kết thông gia, đó là chuyện mọi người đã biết từ lâu.Người này thật sự là vợ của Tống Thư Ngạn, Phó Gia Thụ với phong thái của chủ nhà, đã để lại cho đối phương một ấn tượng xấu, có hơi tội lỗi: “Thật ngại quá, tôi nhận nhầm người rồi.”“Không sao.” Tần Du cũng có chút ấn tượng tốt với người đàn ông trẻ tuổi đã giúp giải vây cho cô nhóc ban nãy.“Chỉ có mình cô sao?” Phó Gia Thụ cảm thấy kỳ lạ, tại sao cô lại không mang theo người hầu?Tần Du nói lý do đã nói với Đại thái thái cho Phó Gia Thụ nghe lần nữa: “Nghe nói những người được học qua giáo dục của Tây Dương sẽ độc lập hơn, không thích có quá nhiều người bước vào cuộc sống của họ.
Giữa tôi và Đại thiếu gia đã có hiểu lầm, bớt đi một người lạ, dù sao cũng sẽ bớt đi được một số chuyện.”Nghe cô nói vậy, Tống Thư Ngạn ngược lại quá trẻ con.Tần Du hỏi anh: “Tôi còn chưa biết họ tên của tiên sinh?”“Phó Gia Thụ, tôi và anh Thư Ngạn cùng nhau du học ở Mỹ.
Anh ấy đi kiểm tra tình hình kinh doanh ở Vũ Hán, cho nên bảo tôi đến đón cô.”“Được, cảm ơn!”.