Dân Quốc Yêu Đạo

Tiếng sấm vang dội.

Một tia chớp trắng lạnh đánh xuống từ trên ngọn cây đại thụ sum xuê cao vút, quan tài ngọc đen nổ tung, mảnh vỡ văng tung tóe, một bóng người đứng thẳng dậy, gội mình trong ánh chớp, tóc dài tung bay, tư thái ngạo nghễ.

"Càn rỡ!"

Lục Trầm Uyênvung tay hất bay lá bùa do Huyền Hư ném tới, uy nghiêm giận dữ, "Nếu các ngươi đã muốn chết như vậy, trẫm sẽ tác thành cho các ngươi!"

Nói xong, hắn trở tay đánh một chưởng, vỗ nát một đầu rồng đá khổng lồ ở trên đàn thờ.

Đầu rồng vỡ vụn, trên đỉnh đầu chợt truyền đến tiếng sàn sạt kỳ lạ.

Cố Kinh Hàn ngẩng đầu, chỉ thấy dây leo quấn quanh đại thụ giống như đang sống lại, nhanh chóng trườn xuống dưới, bên ngoài mọc đầy gai sắc nhọn có màu xam thẫm, như mang theo kịch độc.

Dây leo rủ xuống, giống như rắn độc phập đến.

"Huyền Hư!" Dung Phỉ hô.

Theo tiếng, kết giới phòng hộ của Định Phong Ba được dựng lên, vô số dây leo đâm tới, lồng ánh sáng nhẹ nhàng lay động.

Pháp lực tiêu hao rất nhiều, Huyền Hư vốn yếu, hiện tại sắc mặt càng thêm trắng bợt, cơ thể chao đảo, chao đảo hơn cả kết giới phòng hộ này.

"Tiếp tục thế này không phải là biện pháp!"

Mồ hôi thấm ướt áo trong của Huyền Hư, gã nửa quỳ trên mặt đất, vô cùng căm hận bản thân ngày trước ỷ vào thiên phú cao, không cố gắng tu luyện, bây giờ là chuyện sống còn, gã cũng không hi vọng tên tà vật lòng dạ độc ác Lục Trầm Uyênnày sẽ nương tay.

Cố Kinh Hàn nói: "Thu nhỏ kết giới."

Vừa dứt lời, tay hắn cầm đào mộc tâm ngàn năm, bước thẳng ra khỏi kết giới.

Dung Phỉ muốn đuổi theo, lại bị ánh mắt của Cố Kinh Hàn cản lại.

Hắn cắn răng, đứng bên rìa kết giới, liên tục vung kiếm chém đứt dây leo. Dây leo cứng như sắt thép, phải chém vài lần mới đứt rời, lực phản chấn rất lớn.

"Ngươi chỉ biết núp phía sau thôi ư?"

Với vẻ mặt lạnh lẽo và ánh mắt sắc bén, Cố Kinh Hàn nhún một chân, xông lên đàn thờ.

"Muốn chết ư!" Lục Trầm Uyêngiận dữ cười, tay không tấc sắt chặn lại đào mộc tâm ngàn năm Cố Kinh Hàn chém tới.


Một luồng khói xanh bốc lên từ lòng bàn tay.

Lục Trầm Uyênvung tay hất đi lưỡi kiếm của Cố Kinh Hàn, đồng tử co lại: "Đào mộc tâm ngàn năm? Thời đại này sao lại có vật này? Hay, hay lắm. Chẳng trách ngươi có sức mạnh như vậy, hãy để trẫm nhìn bản lĩnh của ngươi xem!"

Thân kiếm xoay chuyển, lần thứ hai đâm tới.

Cố Kinh Hàn xuất kiếm giống như người hắn vậy, trầm mặc và sắc bén, thẳng thắn dứt khoát, thẳng tiến không lùi, mũi kiếm mang theo hơi lạnh uy nghiêm đáng sợ, tựa như tuyết bắn tung tóe.

Lục Trầm Uyênlắc mình tránh, lùi về sau một bước, đột nhiên rút ra một cây thương đầu rồng gỉ sét từ bên trong đám đồ tùy táng ở phía sau.

Thân thương dài, hình như có hoa văn rồng cuộn sặc sỡ.

Thương đầu rồng phá không đâm tới, tạo ra một tia chớp lửa rất nhỏ.

Thương kiếm chạm nhau.

Cổ tay của Cố Kinh Hàn gập xuống, đào mộc tâm ngàn năm hơi chấn động, không thể không xê dịch, né tránh tia chớp lửa trên thân thương đang áp sát liên tục.

"Lúc trẫm tung hoành sa trường, ngươi chẳng biết đang ở nơi nào," Lục Trầm Uyênkhinh thường nhướng mày, "Đây là thần thương long mạch sở thành, chỉ bằng đào mộc tâm ngàn năm há có thể chống đỡ?"

Trong lúc nói chuyện, thương đầu rồng liên tục đánh ra từng chiêu từng chiêu, khí thế lạnh lẽo.

Cố Kinh Hàn cầm đào mộc tâm ngàn năm chống lại, tuy chiêu thức vẫn nhẹ nhàng nhưng chân đang lùi về sau liên tục, một bàn tay khác đeo nhẫn bạc không thể không giơ lên cầm kiếm, tiêu trừ lực phản chấn và uy hiếp long mạch trên thương đầu rồng.

"Ngươi dám tàn sát long mạch." Cố Kinh Hàn lạnh giá nói.

Lục Trầm Uyênlơ đễnh nói: "Thiên khiển trẫm cũng nhận rồi, huống chi là giết một hai nhánh long mạch nho nhỏ? Nếu ngươi không còn bản lĩnh nào khác thì ngoan ngoan chịu chết đi!"

Dứt lời, thân thương đột nhiên chia ra vô số tàn ảnh, chiêu thức ác liệt, hoặc chọc hoặc chém, cùng nhau kéo tới.

Một tiếng rồng gầm chấn động vang lên.

Vài bóng rồng to mơ hồ xuất hiện theo thế thương, ngửa mặt lên trời gào thét, rồi nhào tới.

Đào mộc tâm ngàn năm vung vẩy, tia kiếm thành lưới, thân kiếm chấn động kịch liệt, đột nhiên xuất hiện một vết nứt.

Cố Kinh Hàn thấy thế, rút đào mộc tâm về sau, nhẫn âm khí đại thịnh trên tay, cùng lúc đó, hắn duỗi tay tới, tóm lấy đầu rồng một cách chính xác, rồi hất bay ra ngoài.

"Mở!"


Thêm nhiều bóng rồng ập tới.

Trong lúc phân thân chiến đấu, dưới chân lại chấn động. Cố Kinh Hàn giương mắt, chỉ thấy Lục Trầm Uyênđã đến trước đầu rồng thứ hai trong ba đầu rồng từ lúc nào, một chưởng vỗ nát đầu rồng thứ hai.

Láng máng đoán được ba đầu rồng to tương ứng với ba cơ quan to trong nhà mồ chủ, Cố Kinh Hàn rét lạnh.

Quả nhiên.

Sau khi đầu rồng nát tan, đại thụ lại rung lên, toàn bộ lá cây chợt bắn ra, chi chít dày đặc như trận mưa to kèm theo sấm chớp, gió chẳng thổi lọt.

Mỗi chiếc lá bắn ra đều nhanh chóng cuộn thành một gương mặt quỷ dữ tợn. Mặt quỷ gào thét, nhào lên kết giới của Định Phong Ba, liên tục thúc tới, kết giới càng thêm lung lay, gân xanh nổi đầy trên trán Huyền Hư, gã cố gắng chống đỡ.

Dung Phỉ thấy thế, chợt đạp nửa bước ra ngoài, đường kiếm chuẩn xác, hất đi vô số lá cây mặt quỷ.

Cố Kinh Hàn nhìn lướt qua, thấy hai người có thể ứng phó, bèn bình tĩnh lại, tiếp tục quần đấu với bóng rồng, trộm áp sát Lục Trầm Uyên.

Hắn nhìn ra được Lục Trầm Uyênđã phóng đại khi nói hồn phách của mình đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể. Hiện tại, tuy Lục Trầm Uyêncó thể khống chế cơ thể nhưng cũng chưa thật sự sống lại. Vừa nãy chiến đấu ở khoảng cách gần, Cố Kinh Hàn cảm giác được tử khí trên người Lục Trầm Uyênvẫn rất nặng, hiển nhiên quá trình phục sinh của Lục Trầm Uyêncòn thiếu một bước mấu chốt, hẳn là huyết tế mấy người bọn họ chăng?

"Đang ở bước ngoặc sinh tử mà ngươi không chuyên tâm nổi sao?"

Lục Trầm Uyênchợt cười lạnh, thân hình lóe lên với tốc độ mắt thường khó bắt được, bóng rồng cũng theo đó vọt lên.

Móng tay của Lục Trầm Uyênđột nhiên dài ra, có màu xanh thẫm như ác quỷ, chộp về phía đầu của Cố Kinh Hàn.

Hai mắt của Cố Kinh Hàn hiện lên ánh sáng vàng nhàn nhạt, nhưng ánh sáng vàng tụ lại trước mắt bỗng nhiên tắt ngúm. Cố Kinh Hàn ngưng mắt, không thể thấy rõ động tác của Lục Trầm Uyên, chỉ có thể tránh né theo bản năng, song lại chậm một bước, lớp áo trên vai rách bươm, máu thịt tung tóe, để lại ba luồng khí đen quanh quẩn quanh miệng vết thương.

Đầu ngón tay nhanh chóng điểm vào phong yêu quyết, Cố Kinh Hàn mở bàn tay, đoạn kiếm nửa trong suốt ngưng tụ trong tay hắn. Cùng lúc đó, hắn phóng đi, đánh giáp lá cà với Lục Trầm Uyên, sượt qua sát người Lục Trầm Uyên.

Nhưng chính vào lúc này, vẻ mặt lạnh giá của Cố Kinh Hàn chợt vỡ vụn.

"... Là giả ư?"

Ánh mắt của hắn ngạc nhiên đến có chút kinh hoảng bỗng nhiên xoay chuyển, không để ý bóng rồng đang ập về phía người mình mà ra sức nhào tới chỗ Dung Phỉ ở dưới đàn thờ.

"Cẩn thận!"

Lục Trầm Uyênở sát bên vai hắn đột nhiên vỡ vụn, còn ở dưới đàn thờ, đám lá cây mặt quỷ nhào lên kết giới trước đó đã tích tụ lại, giờ phút này tất cả mặt quỷ há mồm, phun ra từng bãi chất lỏng màu xanh lục.


Kết giới bị ăn mòn trong nháy mắt, thủng lỗ chỗ.

Còn chưa kịp dựng một kết giới mới thì một bàn tay đã duỗi vào, bóp lấy cổ Dung Phỉ.

"Huyết chú tế sống mở cửa trận, ba khúc âm cốt khóa mắt trận, tử khí xung thiên đoạt tạo hóa, công đức tế thăng long đài ta."

Lục Trầm Uyêntóm Dung Phỉ bay lướt về sau, cười hả hả: "Hồ yêu thay trẫm mở cửa trận, các ngươi đưa tới khúc âm nhãn cuối cùng, mở ra mắt trận. Tiếp đó, chỉ cần ngươi chết, thả khí cõi âm, lại mượn hồn chuyển thế của Tử Kỳ, trẫm lập tức có thể lấy lại tự do, trở về nhân gian!"

"Tử Kỳ, khi đó ngươi nhẫn tâm phong ấn trẫm, ngươi có tưởng tượng được sẽ có ngày hôm nay hay không?" Lục Trầm Uyênquay đầu nhìn Dung Phỉ trong tay, ánh mắt hung tàn rồi lại mang theo dịu dàng quỷ dị.

Dung Phỉ không thể động đậy, nhưng mặt tái đi rồi.

Hồn chuyển thế của Tử Kỳ? Làm sao có thể! Nếu như cậu của đời trước có quen biết cái tên khốn kiếp này, chắc chắn đã đánh cho hắn hồn bay phách tán, làm sao để hắn có cơ hội phục sinh?

"Bị mù hả? Bổn thiếu gia rõ ràng là ông nội của mi, Tử Kỳ ở đâu ra!" Dung Phỉ thẳng thừng chế giễu.

Trên mặt Lục Trầm Uyênlóe lên vẻ dữ tợn, nhưng cố gắng kiềm chế lại, mỉm cười vặn vẹo, nói: "Tử Kỳ, tính tình đời này của ngươi chẳng ra gì. Có điều, Tử Kỳ chính là Tử Kỳ, làm sao có thể tìm được người đại công đức thứ hai trên thế gian này làm bảo châu phát sáng?"

Cố Kinh Hàn đã đuổi tới gần, nhưng không hành động thiếu suy nghĩ.

Bóng rồng đã bị hắn dùng đoạn kiếm chém nát, song hắn vẫn bị thương, môi đỏ như máu, giống như thoa một lớp son, càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ yêu mị của hắn.

Nghe thấy mấy lời của Lục Trầm Uyên, Cố Kinh Hàn hơi nhướng mày, lãnh đạm nói: "Đại trận của huyết mộ cần tế sống linh hồn để bày trận, chịu khổ của mười tám tầng địa ngục trong vòng trăm năm, không được siêu thoát; trăm năm sau, hồn phi phách tán, không thể đầu thai. Nếu Tử Kỳ mà ngươi nói là người bày trận thì lúc này đã tan thành mây khói từ lâu, hậu thế không có, làm gì có chuyện chuyển kiếp?"

Vẻ mặt vặn vẹo của Lục Trầm Uyênbỗng nhiên sa sầm, "Ngươi nghe được mấy lời nói xằng này từ đâu?!"

Cố Kinh Hàn trộm liếc Dung Phỉ, hình ảnh Dung Phỉ trừng mắt nhìn hắn lọt vào khóe mắt, lúc này, tâm trạng khẽ buông lỏng, nói: "Có phải lời nói xằng hay không, trong lòng ngươi không rõ hay sao?"

Vẻ mặt của Lục Trầm Uyênthay đổi.

Cố Kinh Hàn tiếp tục nói: "Người chết nằm ngay trong quan tài ngọc trắng này, trăm năm đau đớn giày vò, hẳn là ngươi nhìn thấy hết nhỉ. Ngươi tận mắt nhìn thấy người tan thành mây khói, vậy mà vẫn không tin sao?"

"Y gạt ta..." Ánh mắt của Lục Trầm Uyênu ám, "Y nói cho ta biết, nếu muốn phá tan lớp phong ấn cuối cùng thì phải cần hồn phách của y. Nhưng y đâu có hồn để tìm... Tử Kỳ, ngươi hay lắm!"

Âm thanh khốc liệt, Lục Trầm Uyênchợt siết chặt tay, muốn trực tiếp bóp chết Dung Phỉ.

Cho dù người trong tay không phải là Tử Kỳ chuyển kiếp, nhưng Lục Trầm Uyênchắc chắn sẽ không cho phép một biến số tồn tại. Người đại công đức, ngay cả kiếp trước, hắn cũng đã hận thấu xương!

Hơn nữa, nếu Cố Kinh Hàn dẫn dụ dối gạt hắn, hắn sẽ bóp nát hồn phách của người trong tay này, lẽ nào không thoát thân thành công sao?

Bàn tay tính toán của Lục Trầm Uyêntuyệt không gây thiệt cho mình.

Nhưng ngay vào lúc hắn sắp dùng sức vặn đứt cổ họng của Dung Phỉ, một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt cổ tay của hắn, cắt đứt sức mạnh của hắn.

Bàn tay buông lỏng, Dung Phỉ rớt xuống, được Cố Kinh Hàn vững vàng tiếp lấy.


Hai người liếc mắt nhìn nhau, Dung Phỉ cong môi, mang theo chút thở dốc hôn lên vành tai Cố Kinh Hàn, thấp giọng nói: "May là nhiệm vụ hoàn thành."

Bất kể là trước đó cậu và Cố Kinh Hàn kéo thời gian, hay là ban nãy cậu cố thủ kết giới, đều chỉ có một mục đích, đó chính là muốn làm chữ Lâm tỉnh lại.

Suy cho cùng, sau khi nghe Lục Trầm Uyênnói, hai ngươi cảm thấy hình như chữ Lâm có quan hệ hơi khác thường với Lục Trầm Uyênvà ngôi mộ này. Hơn nữa, chỉ nói riêng về pháp lực, ba người bọn họ gộp lại cũng không đánh lại một chữ Lâm, mấu chốt của cuộc chiến này chính là chữ Lâm tỉnh lại.

Cố Kinh Hàn không muốn Dung Phỉ mạo hiểm, thế nên mới chống đỡ chính diện với Lục Trầm Uyên, trộm cơ hội đưa chữ Lâm cho Dung Phỉ, để cậu dùng thần chú huyết khế liên tục hiệu triệu chữ Lâm, còn mình thu hút sự chú ý của Lục Trầm Uyên, tranh thủ thời gian.

Hiện tại, ngay trước khi Cố Kinh Hàn định liều mạng, chữ Lâm cuối cùng cũng tỉnh rồi.

Một cái bóng mờ nửa trong suốt xuất hiện ở bên người Lục Trầm Uyên, nửa người dưới là khói đen, chỉ có nửa người trên là rõ ràng, là một gương mặt ôn hòa, trẻ tuổi, vừa nhìn liền biết là người đoan trang hòa nhã, hoàn toàn khác xa với biểu hiện ngày thường của chữ Lâm.

"Tử Kỳ..." Lục Trầm Uyênngẩn ra, bỗng dưng nở nụ cười, "Ngươi quả nhiên không gạt ta..."

Chữ Lâm buông tay Lục Trầm Uyênra, bóng người như nhạt đi vài phần.

Không có cảnh tình nhân cũ trở mặt thành thù hay tình ý rối rắm như trong suy nghĩ của Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ. Vẻ mặt của chữ Lâm rất nghiêm khắc, ánh mắt mang theo trách cứ, trực tiếp quát lên: "Hôn quân kia, ngươi còn u mê chưa tỉnh ra ư? Nhất định phải thiên hạ trăm họ lầm than thì ngươi mới có thể ăn năn hay sao?!"

"Trăm họ lầm than?"

Lục Trầm Uyênchâm chọc cười nói, "Nghiêm Tử Kỳ, ngươi còn chẳng cứu được mình thì quản cái gì trăm họ lầm than? Có thấy buồn cười không? Dẹp tấm lòng vàng của ngươi đi, người đại công đức của ta. Máu của ngươi uống rất ngon, thịt của ngươi cũng ăn rất ngon, nhưng ngươi còn gì nữa không? Nếu trẫm vẫn muốn ăn thịt uống máu lê dân thiên hạ ở trước mắt ngươi thì ngươi muốn lấy gì để trao đổi đây?"

Chữ Lâm im lặng.

Lục Trầm Uyênđưa tay tới, nắm lấy cằm của chữ Lâm, gằn giọng nói: "Sao thế Tử Kỳ, không còn gì để nói sao? Thật ra, suy cho cùng ngươi vẫn cứ đố kỵ với trẫm... nếu như năm đó không đi lệch một đường, thì tại sao quốc sư đại nhân người người kính ngưỡng lại ngã vào bùn đất, trở thành đồ chơi của người khác?"

Kéo chữ Lâm tới gần, nửa ôm vào lòng, Lục Trầm Uyênmờ ám vuốt ve môi chữ Lâm, trầm giọng nói: "Ngoan ngoãn ở lại đây đi, theo trẫm một quãng thời gian, nói không chừng trẫm sẽ không muốn ra khỏi đại trận của huyết mộ này nữa đấy? Hồn phách tương giao, mùi vị của Tử Kỳ... trẫm nhớ lâu lắm rồi..."

Hắn cúi đầu, đưa môi tới gần.

Chữ Lâm thẫn thờ bị đè lại, ngửa đầu tiếp nhận.

Trong khoảnh khắc hai môi chạm vào nhau, ánh mắt hơi dại ra của chữ Lâm khẽ động, nhìn Lục Trầm Uyênchằm chằm, bắn ra một luồng sắc bén dọa người, "Lục Trầm Uyên, ngươi, phải, chết!"

Hai tấm mộc bài trống không bắn ra từ trong lòng bàn tay chữ Lâm, hai hợp thành một, một chữ Phong khổng lồ xuất hiện, ập mạnh vào người Lục Trầm Uyên.

Trong chớp mắt, thời không đảo ngược, vật đổi sao dời.

Một đôi mắt mở ra trên bầu trời, trông xuống trần thế.

Trong cung điện nguy nga, một tiếng hét bi thương truyền ra: "Hoàng thượng... băng hà rồi!"

"Húc nhi... nhớ kỹ, chính là hướng đó, mười ba dặm ngoài thành... có, có người đại công đức... ra đời... có thể phụ tá con... thái, thái bình thịnh thế..."

Hết chương 33


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận