Dân Quốc Yêu Đạo

Trạm xe lửa Hải thành.

Hơi nước của tàu hỏa phun đầy bầu trời hoàng hôn, tiếng còi tàu vang lên đi đôi với thân sắt thép dần dần dừng lại.

Ánh sáng trải rộng, hành khách mệt mỏi ùn ùn xuống tàu, nhà ga yên tĩnh và trống trải lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Một thanh niên lạnh lùng khoác áo gió màu khói xám, một tay xách vali, một tay đỡ một con mèo to biếng nhác mệt mỏi đang tựa lên vai hắn, bàn tay săn sóc vuốt phẳng vạt áo ghi-lê hơi nhăn của người trong lồng ngực.

Hắn không để ý ánh mắt người ngoài, nghiêng đầu khẽ nói: "Về nhà rồi ngủ tiếp."

"Ừ..."

Dung Phỉ ôm lấy vai Cố Kinh Hàn, mắt nâng lên, nhìn ra xung quanh, mỉm cười, "Đi hơn một tháng rồi. Bọn họ sẽ không nghĩ chúng ta đào hôn chứ, ở Kỳ Sơn không có một cú điện báo nào, cũng không có người đến tìm... Phụng Dương quán có đến đón người phải không? Bọn họ tính quẻ vẫn còn chuẩn nhỉ."

Huyền Hư còn chưa ra khỏi trạm xe lửa thì đã bị Phụng Dương quán kéo chạy mất hút, gã cũng rất sợ bị hai vị bạo chúa này bóc lột tiếp, thế là cặp giò chạy nhanh như dài ra, chớp mắt phóng đi.

Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ cũng không muốn giữ gã lại.

Gã đến Kỳ Sơn là vì nhiệm vụ của Phụng Dương quán, dù sao cũng phải trở lại. Có điều, chú anh Huyền Hư đã trở thành bạn chí cốt, Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ kết hôn, người có thể không đến nhưng tiền mừng thì phải đưa trước.

Dung thiếu gia ước chừng thứ gì đó trong túi, híp mắt cười lên.

Đi ra đến ngoài, cánh tay khoác lên vai Dung Phỉ của Cố Kinh Hàn hơi cử động, véo nhẹ sau gáy Dung thiếu gia, cằm hơi nâng, "Bên kia."

Xung quanh trạm xe lửa, đám đông nhộn nhịp tản dần.

Một chiếc xe hơi dừng ở ven đường, Dung phu nhân đoan trang khoác tay Dung Bồi Tĩnh, nhoẻn miệng cười, vẫy vẫy tay.

"Hai người các con cũng không biết báo một tiếng bình an về nhà nữa..."

Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ vừa lên xe, vẻ mặt vui vẻ của Dung phu nhân liền biến thành giận dữ, "Nếu không phải Trường Thanh tiên sinh còn nhớ gửi cho nhà một phong thư thì mẹ và cha các con đã đi Kỳ Sơn tìm hai đứa rồi."

Cố Kinh Hàn cau mày.

Dung Phỉ ngạc nhiên nói: "Trường Thanh tiên sinh? Là ai vậy mẹ?"

Dung phu nhân nghiêng đầu nhìn Dung Phỉ, bất đắc dĩ nói: "Trường Thanh tiên sinh chính là sư phụ của Kinh Hàn, chẳng phải mẹ từng nói với con rồi sao? Cả ngày chả thèm để ý chuyện gì hết, mẹ cũng không biết mỗi ngày ngoại trừ quát tháo hăm dọa ra thì con còn nghĩ cái gì trong đầu nữa."

Dung Phỉ ung dung thong thả, lười nhác dựa vào đệm xe: "Nghĩ xem lúc nào có thể lấy vợ đó mẹ..."

"Thằng nhóc thối này!"

Dung phu nhân nổi cáu mỉm cười, lông mày dựng đứng, khí thế cọp cái đã thức dậy, Dung Bồi Tĩnh đảm nhiệm phông nền sân khấu bên cạnh cũng cố gắng nhe răng, trừng Dung thiếu gia một tí.


"Bác trai bác gái, sư phụ gởi thư có dặn dò gì không ạ?" Cố Kinh Hàn đột nhiên nói.

Khí thế của Dung phu nhân bị cắt dứt, cũng không tiện dạy dỗ đứa con trai không biết lớn nhỏ ở ngay trước mặt con dâu chưa gả đi, bèn giơ tay vuốt lại tóc mai, cười nói: "Cũng không có gì. Chỉ nói là bọn con đang xử lý chuyện quan trọng ở Kỳ Sơn, có thể sẽ nán lại đó vài ngày. Chiếu theo ý của Trường Thanh tiên sinh, ngày cưới được dời sang mười sáu tháng này."

"Là ngày mốt ư?" Mắt Dung Phỉ sáng lên.

Dung phu nhân gật đầu: "Là ngày mốt. Thế nên Kinh Hàn à, theo quy tắc thì chúng ta phải đưa con về Cố gia, trước ngày cưới không thể gặp mặt. Đây là tục lệ ở đây, không thể phá vỡ được."

Cố Kinh Hàn cũng không có dị nghị gì với việc này, vuốt cằm nói: "Làm phiền bác gái."

Ra khỏi trạm xe lửa, xe quả nhiên chạy đến biệt thự Cố gia trước.

Cố gia đã dán chữ hỷ trước nhà, ngôi biệt thự nhỏ màu trắng có chút không khí vui mừng.

Cố Kinh Hàn xuống xe, Dung Phỉ đưa hắn đến cửa, lại quấn nhau hôn một cái rồi mới quay về xe, suýt nữa làm mù mắt lão của Dung Bồi Tĩnh và Dung phu nhân.

Bên trong biệt thự Cố gia, Cố Tiểu Ngũ nghe được động tĩnh chạy ra mở cửa cũng miễn cưỡng lấy tay che hai mắt lại.

Cố Tiểu Ngũ không giống như quản gia La của Dung gia đã chịu đủ tàn phá, tập mãi thành quen, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, cả người cứng ngắt luôn.

Đại thiếu gia nhà mình lãnh đạm... vậy mà cũng dịu dàng vịn eo cúi đầu hôn môi với người khác ư?

"Đại thiếu gia... lão gia và phu nhân đều ở trong phòng ăn..." Cố Tiểu Ngũ đón Cố Kinh Hàn vào cửa, cùng lúc đóng cửa lại, "Do là không nhận được tin cậu về vào lúc này nên đã dùng cơm trước rồi..."

Cố Kinh Hàn không thèm quan tâm những chuyện này.

Ba hũ tro chữ Lâm đã không còn, hắn cũng không quá để ý đến cái rương của mình, tiện tay đưa cho Cố Tiểu Ngũ, ra hiệu hãy mang về phòng của hắn, rồi vừa cởi áo gió vừa đi vào phòng ăn.

Bác Phúc đang chỉ huy mang các món ăn lên, liếc mắt liền nhìn thấy Cố Kinh Hàn, vui vẻ nói: "Đại thiếu gia!"

Mọi người ngồi ở bàn ăn nhìn sang.

Tiết Bình vội vàng đứng dậy, kéo Cố Kinh Hàn: "Hàn nhi về rồi à? Mau mau rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm. Sao lại đen... gầy như thế, ngồi xuống ăn nhiều một chút..."

Cố Thời Thu và Cố Diệu vô cùng nịnh bợ kéo ghế cho Cố Kinh Hàn, lại tự tay xới cơm cho hắn. Chờ Cố Kinh Hàn rửa tay xong quay lại, trên bàn đã sắp xếp sẵn sàng, như thể hắn không rời khỏi nhà một hai tháng mà chỉ đi ra ngoài một buổi chiều.

"Anh, anh mau ăn đi, có món anh thích đó..."

Cố Diệu nháy mắt, lặng lẽ dời một đĩa đồ ăn đến trước mặt Cố Kinh Hàn.

Hành động này rước lấy một tiếng ho khụ của Cố Nguyên Phong, "Ăn cơm ngon miệng."


Ông mở to mắt nhìn Cố Kinh Hàn: "Nếu về rồi thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng có chạy lung tung ở ngoài nữa. Ngày mốt là lễ cưới của anh với Dung thiếu, đừng có gây chuyện đó."

Tiết Bình không hài lòng nhìn Cố Nguyên Phong, nhưng cũng không nói gì.

Cố Kinh Hàn giống như không nghe thấy, thong thả ăn cơm.

Trong căn nhà này, ngoại trừ Cố Nguyên Phong thì tất cả mọi người đều cảm thấy mình mắc nợ hắn. Đối xử tốt với hắn, không can thiệp quyết định của hắn, cố gắng đền bù cho hắn. Nhưng càng làm vậy thì càng tỏ rõ Cố Kinh Hàn hắn là người ngoài của căn nhà này.

Dùng cơm xong, sắc trời đã tối.

Tiết Bình còn muốn trò chuyện thêm với Cố Kinh Hàn, song Cố Kinh Hàn đã đặt bát đũa xuống rồi đi thẳng lên lầu. Tiết Bình muốn nói lại thôi, bối rối một chốc rồi cuối cùng cũng coi như không có gì.

Cố Kinh Hàn trở về phòng, sau khi rửa mặt, lập tức khoanh chân ngồi thiền.

Hơn hai mươi năm trôi qua, cuộc sống của hắn vẫn khô khan và đơn điệu như thế. Ngày trước, hắn chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống như thế có gì khác thường. Nhưng hiện tại...

Cố Kinh Hàn mở mắt ra.

Tâm trạng có chút nóng nảy, việc hắn điều trị âm khí trong cơ thể là làm nhiều công nhỏ, chẳng bằng khỏi làm cho rồi.

Đứng dậy đi tới trước bàn, Cố Kinh Hàn lấy chu sa và bùa ra, bắt đầu vẽ bùa. Giống như rất nhiều người luyện thư pháp để tĩnh tâm, Cố Kinh Hàn vẽ bùa cũng là một phương pháp bình tâm tĩnh khí.

Ngày xưa, chỉ cần vẽ xong hơn mười lá bùa chú thì tâm thần đã bình tĩnh từ lâu.

Thế nhưng, ngày hôm nay đã vẽ hơn mấy chục lá mà lông mày của Cố Kinh Hàn lại càng nhíu chặt. Nét vẽ di động khắp nơi, xen lẫn chút bức bối. Nếu chẳng phải hắn có tu vi hơn người, thì giờ phút này không biết đã vẽ hỏng hết bao nhiêu bùa chú.

Vẽ đến lá thứ một trăm, Cố Kinh Hàn ngừng bút.

Bùa vàng lộn xộn chồng chất đầy bàn, trên sàn nhà cũng rải rác một ít. Ánh trăng sáng rơi vào, chiếu rọi ánh sáng vàng lấp lánh khắp nơi.

Ánh mắt của Cố Kinh Hàn hơi sẫm lại, lặng im đứng đó một lát, đi tới giá treo mũ áo, cầm lấy áo khoác.

Ngay lúc này, đột nhiên có một loạt âm thanh khe khẽ truyền đến từ ngoài cửa sổ, có một bóng người cao gầy leo qua ban công lầu hai, gõ nhẹ lên cửa sổ đóng chặt, người đến khoác ánh trăng, cách song cửa sổ, đôi mắt hoa đào sáng rỡ chớp chớp.

Cố Kinh Hàn ngưng mắt, lập tức đi tới mở cửa sổ.

"Lạnh chết rồi, ôm ôm nhanh nào..."

Không chờ Cố Kinh Hàn lên tiếng, hái hoa tặc Dung thiếu gia không mời mà tới liền ôm chặt lấy eo Cố đại thiếu, mặt cọ lên cổ người ta, không nói lý lẽ mà đẩy người vào phòng.


Cơ thể kề sát nhau, chút hơi lạnh sương mù đêm truyền đến.

Cố Kinh Hàn một tay lau tóc mai âm ẩm của Dung Phỉ, một tay chống lên cửa sổ, để mặc Dung thiếu gia như không xương đè lên người mình rồi lùi về sau không ngừng, ngồi lên giường.

Dung Phỉ cọ từ cổ cho đến gò má, cuối cùng, hai cánh môi mỏng lành lạnh trượt đến bên môi Cố Kinh Hàn.

Từ khi hai con gà tơ học xong khóa hôn môi nọ, Dung thiếu gia liền mê mẩn khóa học này, thỉnh thoảng muốn cùng Cố Kinh Hàn ôn tập lại. Phần lớn thời gian Cố Kinh Hàn đều thuận theo Dung thiếu gia ngang ngược, nhẹ vuốt vai eo mông Dung thiếu gia, động viên con mèo hoang này.

Nhưng hôm nay, Cố Kinh Hàn thay đổi chủ kiến rồi.

Bóp lấy gáy Dung Phỉ, kéo người ra một chút, Cố Kinh Hàn giơ tay, ngón trỏ thon dài trượt xuống cổ áo Dung Phỉ.

Vài khuya áo tự động vỡ ra.

Lưng Dung Phỉ cứng đờ, lại thêm ôm chặt Cố Kinh Hàn, thoát khỏi kiềm chế của hắn, dùng sức hôn ngấu nghiến đôi môi lợt lạt kia.

Song song đó, Dung thiếu gia cũng không chịu yếu thế, trực tiếp cởi bỏ dây nịt của Cố Kinh Hàn, tay luồn vào, xoa xoa cái eo vân da rõ ràng này.

Qua chốc lát.

Dung Phỉ chỉ còn lại quần áo trong, hai chân dài lộ ra, câu bên bông Cố Kinh Hàn. Cậu gần như si mê hít lấy mùi thơm u lạnh quấn quanh cơ thể này, đôi môi căng mẩy đỏ hồng, giọng nói khàn khàn: "ĐM... đêm nay anh tắm bằng xuân dược hả? Mợ nó, em..."

Hô hấp của Cố Kinh Hàn cũng thoáng gấp gáp, cổ áo mở rộng, lồng ngực phập phồng.

Trong ánh trăng sáng mỏng tang, gương mặt lạnh băng của hắn hình như nhuộm chút hồng nhạt.

Từ trên cao, Dung Phỉ nhìn xuống mỹ nhân băng sơn bị mình làm thành như vậy, lòng ngứa ngáy không chịu được.

Nhịn không nổi nữa, Dung Phỉ đẩy Cố Kinh Hàn ngã xuống tấm chăn mềm mại, đè người lên.

"Hôm nay hả?" Dung Phỉ thấp giọng nói.

Cố Kinh Hàn nghe hiểu ám chỉ của Dung Phỉ, tay siết chặt eo Dung Phỉ, nhắm mắt lại, vỗ vào lưng Dung thiếu gia, "Không phải hôm nay."

Dung thiếu bị vỗ một cái đến run chân, bị Cố Kinh Hàn kéo ôm vào trong chăn.

"Cũng đúng," Dung Phỉ điều chỉnh tư thế, vùi vào lồng ngực Cố Kinh Hàn, rất tán thành nói, "Dù sao lần đầu tiên phải vào đêm động phòng hoa chúc thì mới tốt, em còn chưa hiểu cho lắm, bằng không... ngày mai đi xem phim nhé?"

Cố Kinh Hàn lấy lại bình tĩnh, khàn giọng nói: "Ừ. Cùng học."

Dung thiếu gia nhớ lại lần trước cùng học hôn môi, không khỏi có chút mong chờ, lại mất kiểm soát muốn hôn Cố đại thiếu. Cố Kinh Hàn vô cùng nuông chiều Dung Phỉ, đợi đến lúc hôn đến đầu lưỡi tê rần rồi mới nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau, kế hoạch ra ngoài xem phim học tập của Dung Phỉ và Cố Kinh Hàn còn chưa kịp tiến hành thì đã tan vỡ.

Nguyên nhân không có gì khác.

Đơn giả là đợi hai người tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, Tiết Bình không yên lòng, bảo Cố Tiểu Ngũ gõ cửa, Dung Phỉ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, còn tưởng mình đang ở Dung gia, bèn kéo cao giọng quăng một chữ: "Cút ____!"


Mạnh mẽ vô cùng, suýt nữa dọa Cố Tiểu Ngũ ngã lăn.

Hét xong, Dung thiếu chợt tỉnh ngộ, tay chân luống cuống xuống giường mặc quần áo, chuẩn bị nhảy ra cửa sổ chạy mau mau.

"Đừng vội."

Cố Kinh Hàn nhặt dây nịt lên, từ sau giữ lấy eo Dung Phỉ, đeo dây nịt vào, rồi cài khóa lại, "Ngày mai, anh chờ em tới."

"Được..." Vẻ mặt Dung Phỉ đầy chắc chắn, nhướng mày cười lên.

"Ngoài ra," vẻ mặt dịu dàng của Cố Kinh Hàn chợt nghiêm túc, "Anh quên nói với em, sư phụ anh đã qua đời vào năm anh xuống núi rồi."

Dung Phỉ ngẩn ra, trong lòng chợt thấy hơi lạnh lẽo: "Lá thư đó..."

Cố Kinh Hàn lắc đầu: "Ông ấy am hiểu bói toán, nói không chừng đã sớm có kế hoạch. Chờ anh về lại rồi xem sao."

Dung Phỉ hiểu rõ ý của Cố Kinh Hàn, gật gật đầu.

Mặc quần áo tử tế, "con rể chân lông*" Dung Phỉ không dám đối mặt trực tiếp với bố mẹ vợ chắn ở cửa, sợ chết khiếp leo cửa sổ chuồn đi.

*Từ địa phương Thượng Hải dùng để gọi con rể "chưa chính thức", thường dùng ở Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến và Đài Loan. "Con rể chân lông" đến ra mắt bố mẹ vợ tuyệt đối không được động tay động chân, gây ấn tượng xấu cho bố mẹ vợ. Phải cẩn thận hỏi trước "sở thích" của bố mẹ vợ, sau đó làm vui lòng họ, đón được vợ về.

Cố Kinh Hàn không nhanh không chậm mặc quần áo vào, đi tới mở cửa.

Tiết Bình không tới, ngoài cửa chỉ có Cố Tiểu Ngũ và hai đứa ở.

"Đại thiếu gia..."

Cố Tiểu Ngũ lúng túng đỏ cả mặt. Mình mẹ nó vô ý bắt gian đến hai lần, quả thật rất sợ đại thiếu gia tiện thể bắt chịu trách nhiệm.

"Dọn dẹp đi." Cố Kinh Hàn hờ hững nói.

Cố Tiểu Ngũ nghe vậy, đi vào chỉ thấy quần áo và khuya áo vỡ rải đầy trên sàn, còn có một bàn bùa vàng bay lung tung, thật sự là muốn quỷ dị bao nhiêu cũng có.

Hai đứa ở bình tĩnh hơn Cố Tiểu Ngũ rất nhiều, trong lúc Cố Tiểu Ngũ sững sờ, bọn họ đã vào phòng, nhanh tay nhanh chân dọn dẹp.

Cố Tiểu Ngũ vội vàng đi đến hỗ trợ, vừa làm vừa nghi ngờ nói: "Đại thiếu gia, cậu... bị cảm lạnh sao? Lúc cậu nói chuyện... lưỡi có hơi to."

Cố Kinh Hàn rủ mắt cài khuy tay áo, nghe vậy tự nhiên nói: "Hôn sưng đấy."

Tiết Bình đang đi tới cửa bỗng cứng đờ.

Con trai của bà... tại sao bỗng nhiên không cần mặt mũi nữa rồi? Với lại...

Tiết Bình liếc mắt nhìn mấy đứa ở đang thu dọn đồ đạc.

... Muốn kết hôn đến vậy à?

Hết chương 36


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận