Dân Quốc Yêu Đạo

Khách phòng đạo quán Trường Thanh.

Ánh trăng sáng kéo bóng cây cỏ lay động, những đốm loang lổ rơi lả tả trên song cửa giấy, cơn gió nhẹ mang theo cái lạnh mùa thu chui qua cửa sổ.

Huyền Hư nằm trên giường cạnh cửa sổ, sắc mặt tái xanh do bị ánh trăng chiếu rọi, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Khí đen lượn lờ trói buộc tay chân của gã, chữ Giả cầm một cái khăn ẩm lau từ mặt cho đến tay của Huyền Hư. Tuy hôn mê bất tỉnh nhưng Huyền Hư vẫn siết chặt bảo bối Định phong ba của Phụng Dương quán.

Định phong ba bị máu nhuộm đỏ sậm, ngưng tụ thành một lớp ánh sáng nặng trĩu và trơn bóng.

“Hóa ra là một tên ngốc.”

Chữ Giả chế giễu cười, độ cong khóe môi khá phức tạp. Hắn gõ vào gân cánh tay của Huyền Hư, theo đó cậy ngón tay cứng ngắc của gã để lấy Định phong ba ra, sau đó lau tay cho gã.

Bàn tay không có độ ấm bỗng nóng lên.

Chữ Giả đơ người, ngạc nhiên nhìn vào Định phong ba trong tay. Hắn giật mình, đột nhiên dùng sức bóp nát Định phong ba.

Những mảnh vỡ bên rìa rơi xuống, chỉ còn lại mảnh nhỏ nhất ở chính giữa.

“Đây gọi là đi mòn giày tìm không ra sao?”

Chữ Giả cuộn lên những mảnh vỡ của Định phong ba, lại liếc nhìn Huyền Hư trên giường, nét mặt như buồn như vui, khí đen vọt lên, đẩy cửa đi ra ngoài.

Đi đến trong sân, chữ Giả thấy gian phòng của Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ vẫn còn sáng đèn, bèn đi tới gõ cửa.

Người mở cửa là Cố Kinh Hàn.

Tuy chữ Giả mới quen hai người bọn họ không bao lâu, nhưng hắn biết rõ Dung Phỉ là một cậu ấm trứng lười tiêu chuẩn, có thể nằm thì tuyệt đối không đứng, Cố Kinh Hàn nuông chiều cậu ta, thế nên đều tự tay làm mọi việc.


Đây thật sự là một tình yêu khiến người ước ao. Thế nhưng vào lúc này, sự nuông chiều kia khiến cho chữ Giả khó chịu.

“Có việc à?” Cố Kinh Hàn đứng ở cửa, không có ý định mời chữ Giả vào trong.

Chữ Giả cũng không buồn quan tâm, hất đầu: “Có liên quan đến đạo quán này, ra ngoài nói chuyện được không?”

Vẻ mặt của Cố Kinh Hàn nhạt nhẽo, một tia sáng tối tăm hiện lên trong đáy mắt, hắn hơi chần chờ rồi bước ra khỏi cửa, không muốn để Dung Phỉ biết được chuyện chữ Giả sắp nói, hắn cau mày nói: “Đến dưới tàng cây đi…”

“Được.”

Chữ Giả mỉm cười đáp lời, song thân hình đột nhiên thay đổi, chớp mắt vọt vào cửa phòng ngủ.

Gần như cùng lúc đó, một tiếng “oành” vang lên, một tấm chắn vô hình cản hắn lại, cả người hắn bắn ra ngoài.

“A!”

Vết đốt nóng hổi rơi trên cánh tay chữ Giả, kéo rách nửa bên ống tay áo của hắn. Thân hình hắn lảo đảo, nhanh chóng đứng vững lại, vẻ mặt nham hiểm nhìn về phía cửa.

Dung Phỉ mặc đồ cưỡi ngựa chỉnh tề, trên vai khoác đạo bào của Cố Kinh Hàn, xuất hiện ở phía sau cửa. Cậu nâng một ngọn đèn, rọi sáng vị trí khuất gần bên khung cửa. Dựa theo phương vị, chỗ đó dán bốn lá bùa chú có màu vàng nhạt và đỏ nhạt, trộn với máu trên người Cố Kinh Hàn.

Chữ Giả nhìn lướt qua mấy lá bùa chú kia, chợt mỉm cười: “Xem ra các ngươi đã biết.”

Cố Kinh Hàn đi tới trước cửa, vẻ mặt bất biến, lắc đầu nói: “Chúng ta vẫn chưa biết gì cả.”

Chữ Giả nhìn về phía Cố Kinh Hàn.

Giọng Cố Kinh Hàn thanh đạm, như làm dịu đi cái lạnh của mùa thu: “Chữ Liệt tỉnh rồi. Chấp niệm của chữ Liệt là ngăn cản Vân Chương sống lại.”

Dung Phỉ nói: “Chấp niệm của chữ Liệt là ngăn cản Vân Chương sống lại, còn chấp niệm của chữ Giả lại là tìm thấy kiếp sau của Vân Chương. Hai nguyện vọng này cực kỳ mâu thuẫn. Nếu Vân Chương có đầu thai thật, vậy tại sao chữ Liệt lại nói sống lại? Nếu nói như thế thì lúc trước Vân Chương không chết. Vì lẽ đó, giữa ngươi và chữ Liệt, nhất định có một người nói dối.


Dung Phỉ vừa dứt lời, khí đen quanh người chữ Giả tản ra bốn phía, trông như bị lửa nghiệp quấn quanh người, Dung Phỉ cười cợt: “So với ngươi thì chữ Liệt đáng tin hơn một chút.”

“Hóa ra là vậy.”

Chữ Giả bừng tỉnh, cười ra tiếng: “Đây coi như là trời có mưa gió khó đoán nhỉ, chỉ thiếu chút nữa thôi là ta thành công rồi, không ngờ lại thua ở chỗ này. Chữ Liệt kia… là Quý Tồn Quang sao? Gã có chút tiến bộ rồi.”

“Chỉ là,” chữ Giả vuốt ve mảnh vỡ Âm dương điệp cuối cùng lấy ra từ Định phong ba, chậm rãi nói: “Chấp niệm khiến ta đồng ý bị phong ấn và ký khế ước máu đúng là tìm kiếm kiếp sau của Vân Chương. Nhưng chấp niệm này… bản thân ta lại không thể thực hiện.”

“Ngươi không tin khế ước máu.” Cố Kinh Hàn nói trúng tim đen của chữ Giả.

Có lẽ trước lúc bị phong ấn vào hũ tro, chấp niệm của chữ Giả đúng là điều này, nhưng đây chỉ là mặt ngoài của chấp niệm. Hắn chưa từng nói suy nghĩ thật sự của hắn với khế ước máu, hắn không tin Cố Kinh Hàn có thể hoàn thành chấp niệm của hắn, hắn muốn tự mình hoàn thành chấp niệm thật sự của mình.

“Ngươi nói chuyện tin tưởng với ta à?”

Chữ Giả đột nhiên cười khẩy, ánh mắt u lạnh, hận thù uy nghiêm và đáng sợ, “Cố Kinh Hàn, Cố thiên sư, ta dựa vào gì để tin tưởng ngươi đây? Lúc trước, nếu không phải… nếu không phải các ngươi thì làm sao ta và Vân Chương lại đi đến mức này? Vân Chương bảo ta tin tưởng ngươi, không muốn ta nghịch thiên cải mệnh phục sinh tàn hồn của y, y không hận các ngươi, nhưng ta… chưa bao giờ tin tưởng kẻ thù của ta.”

“Chấp niệm hả?”

Chữ Giả bỗng nhiên quay đầu nhìn Dung Phỉ, hai mắt đỏ tươi, gần như điên cuồng mỉm cười, “Chấp niệm cái gì… Đều là do ngươi tạo nghiệt mà ra!”

Ánh mắt kia như một mũi tên đột nhiên xuyên thẳng qua lồng ngực Dung Phỉ, cậu sững người, chỉ thấy chữ Giả còn chưa dứt lời, khí đen quanh thân đã tụ thành một chưởng to, vỗ ầm về phía cửa, một chưởng hạ xuống, màn sáng chấn động.

Thân hình chữ Giả lóe lên, vừa mượn cơ hội này vừa mặc kệ phản phệ thiêu đốt, hắn chìa tay chụp về phía Dung Phỉ, năm ngón tay xòe ra, máu thịt bong tróc, hóa thành xương trắng, bỗng dưng hút lấy bốn mảnh vỡ Âm dương điệp.

“Cẩn thận!”

Cố Kinh Hàn ra tay ngăn cản, Dung Phỉ hoàn hồn, tay vừa nhấc, bùa chú bắn ra như mưa kiếm.


Chữ Giả chợt lùi về sau, khí đen quanh thân tựa như sôi trào tản về bốn phía, gió mạnh nổi lên.

Vài lá bùa chú lập tức bay tới, dẫn sấm sét bổ đôi gió đen, chữ Giả ở bên trong đã biến mất không còn tăm hơi.

“Má nó! Để hắn chạy thoát rồi!”

Dung Phỉ chạy ra khỏi phòng, lông mày nhíu chặt, trong mắt còn sót lại chút hoảng hốt.

Cố Kinh Hàn ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, sắc mặt dần nặng nề: “Hắn đến núi Loan rồi. Trận pháp dưới đáy sông Loan hấp thụ sức sống của núi Trường Thanh và tử khí của núi Loan, vào giờ Tý đêm trăng tròn sẽ tạo thành nơi chuyển đổi âm dương. Là do hắn bày ra, hắn muốn phục sinh Vân Chương.”

“Đuổi theo không?” Dung Phỉ hỏi.

Cố Kinh Hàn lắc đầu, xua tan khí đen trong sân, nói: “Ngày mốt mới là đêm trăng tròn, đến lúc đó hẳn đi. Giờ có đi cũng không tìm được hắn.”

Dung Phỉ như có tâm sự gật đầu, đôi mắt đào hoa sáng rực chợt chuyển sang Cố Kinh Hàn, bờ môi cử động: “Anh nói xem… lời chữ Giả có ý gì nhỉ?”

Đây là lần đầu tiên Cố Kinh Hàn nhìn thấy chút lo lắng trong mắt Dung Phỉ.

“Nếu anh nói hắn chỉ muốn quấy nhiễu chúng ta, em sẽ không tin.” Cố Kinh Hàn nắm chặt cổ tay Dung Phỉ, chẳng hề mảnh mai nhưng lại rất gầy. Ngón tay mơn trớn mạch đập yếu ớt bên trong cổ tay, luồn vào kẽ tay Dung Phỉ.

Mười ngón tay liên kết, gắn bó như môi với răng, hình như có rung động khôn kể chợt lan tràn.

Dung Phỉ nhíu mày nhìn Cố Kinh Hàn.

“Mặc kệ là bí mật gì, thì sẽ có ngày cháy nhà lòi mặt chuột.”

Giọng của Cố Kinh Hàn vẫn lạnh nhạt, nhưng bỗng dưng trầm đi rất nhiều, tựa như pha lẫn một chút dịu dàng hiếm lạ, hắn dừng một chút, đột nhiên giang hai cánh tay, nói: “Ôm.”

Dung Phỉ ngớ ra, sau đó lấy đà nhảy vào lòng Cố Kinh Hàn, một mặt bị đông cứng đến run rẩy, một mặt ôm sát vai Cố Kinh Hàn, vùi mặt vào cổ hắn, không có tiền đồ mà nói: “Mới có một chữ… mà em nghe cứng lên rồi… anh giúp em làm xẹp xuống đi…”

Cố Kinh Hàn khóa tay lại, ôm Dung thiếu gia vào phòng, trong lòng thầm nói xem như đã lừa được chuyện ban nãy. Thế nhưng, hàm ý sau lời nói của chữ Giả lại không có cách tìm tòi nghiên cứu. Hơn nữa, phục sinh người bị hồn phi phách tán… đâu chỉ là nghịch thiên cải mệnh, chỉ sợ là phải trăm họ lầm than.

Hai người dọn dẹp chuẩn bị đi ngủ.

Cố Kinh Hàn đi qua xem Huyền Hư, thấy người vẫn còn sống tốt chứ không bị chữ Giả bóp chết. Sau đó, hắn bố trí một trận pháp nhỏ, đề phòng chữ Giả lại quay về.


Làm xong mọi thứ, Cố Kinh Hàn trở về phòng, đã thấy Dung thiếu gia ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Dung Phỉ đã cởi sạch sành sanh đồ của mình, chỉ mặc mỗi đạo bào của Cố Kinh Hàn, cổ áo trễ xuống, để lộ một mảng lưng mượt mà, mỏng manh nhưng cơ bắp đầy sức sống.

Cố Kinh Hàn hôn nhẹ lên đỉnh đầu Dung Phỉ rồi đắp kín mềm cho cậu, lại thu nhỏ cơ thể mình đặt lên gối đầu, ngồi tựa ở bên giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Ngày hôm sau, Huyền Hư tỉnh lại, nhưng không ai quan tâm đến gã.

Cố Kinh Hàn dẫn theo Dung Phỉ nước đến chân mới nhảy vẽ bùa như điên, chỉnh sửa trận pháp. Trước đó, kiếm gỗ đào bình thường đã bị tổn hại khá nhiều, đào mộc tâm ngàn năm thì do Dung Phỉ không có tu vi nên không dùng được, Cố Kinh Hàn bèn bẻ hai nhánh cây từ cây Bạch Phồn, gọt thành kiếm mộc, dạy cho Dung Phỉ vài chiêu kiếm pháp.

Vô cùng bất ngờ chính là Dung thiếu gia tuy lười, nhưng học mấy thứ này lại cực kỳ nhanh, khiến người sinh ra ảo giác rằng những thứ này vốn có sẵn trong người cậu, chỉ là bị khai quật lần nữa.

“Tối ngày mai, tôi cũng đi nữa.”

Người Huyền Hư quấn đầy băng vải, ngồi cũng không vững, dựa vào bàn, tiều tụy nói: “Không ngờ con quỷ kia là thứ gian trá… Định phong ba không còn, hắn cũng chẳng buồn quan tâm đến cái mạng chó này của tôi, dù thế nào tôi cũng phải kiếm về một chút mảnh vỡ, chứng minh tôi có gắng sức vì trảm yêu trừ ma…”

Cố Kinh Hàn kèm tay Dung Phỉ vẽ bùa, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Gắng sức tìm chết sao?”

Huyền Hư tái mặt, lắp bắp nói: “Chết thì không chết được… Đây là gì thế, Cố lão đại, cậu xem bùa của các cậu đầy ắp cả hai túi rồi, vẽ nữa cũng đâu có chỗ đựng, chẳng bằng… em trai đây giúp hai người san sẻ chút ha?”

Chai mặt nói xong, tay cũng đã quơ một xấp bùa chú nhét vào lồng ngực.

Dung Phỉ nhìn gã, chìa tay tới: “Một tấm 100 đại dương.”

Tay của Huyền Hư yếu đi: “Khi nào quay về tôi đền cho.”

Cố Kinh Hàn giương mắt, ném tới một lá bùa định thần cho Huyền Hư, “Cầm đi, hồn phách của anh không ổn định, tận dụng cho tốt đấy.”

Huyền Hư đắc ý chụp lấy, tay không mà đến, thắng lợi trở về. Chỉ là khi nói tới hồn phách không ổn định, ánh mắt của gã chợt có chút phức tạp, như thể nhớ ra cái gì đó, rồi lại như không nhớ ra được gì, đôi mắt phủ một lớp thẫn thờ.

Cố Kinh Hàn nhìn thấy hết vẻ mặt biến hóa của Huyền Hư, im lặng không lên tiếng, tiếp tục hướng dẫn Dung Phỉ vẽ bùa.

Chuẩn bị hai ngày, vào đêm ngày thứ ba, ba người rời khỏi Trường Thanh quán, đi thẳng đến núi Loan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận