Dân Quốc Yêu Đạo

Dì Tú, hoặc nói là Vân Tĩnh, sắc mặt của ả biến đổi, âm trầm như nước sau khi nghe chữ Giả nói.

“Nếu không do Vân Chương và ngươi, làm sao ta lại sa sút đến mức độ này?! Hồn phách không trọn vẹn, tuổi thọ ngắn dần theo từng đời, già nhanh hơn theo từng đời…”

Giọng nói Vân Tĩnh tràn ngập thù hận, ả dừng một chút, vuốt lại vài sợi tóc rối trước trán, bỗng mỉm cười, “Có điều, về sau không cần lo nữa. Đợi ta hút hết tàn hồn của Vân Chương trong Âm dương điệp này, ta có thể trở thành một con người hoàn chỉnh, đầu thai chuyển kiếp, trưởng thành kết hôn, giúp chồng dạy con… Diễm quỷ, lúc ngươi lựa chọn lợi dụng ta, ngươi có từng nghĩ đến ngày hôm nay hay không?”

Vân Tĩnh tự nói, như thể không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt âm u bất định của chữ Giả.

Cố Kinh Hàn nhân cơ hội này nhảy xuống, đứng ở bên người Dung Phỉ.

Vân Tĩnh chú ý đến động tĩnh phía bên kia, sóng mắt hơi động, quét qua quét lại trên gương mặt của Cố Kinh Hàn, hình như có chút kinh ngạc: “Đạo thể sẵn có… Thảo nào có thể dẫn ra Âm dương điệp.”

Ý ở ngoài lời quá mức rõ ràng, Cố Kinh Hàn hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút mơ hồ.

Vân Tĩnh thấy thế, như chợt bừng tỉnh mà che miệng mỉm cười: “Ôi chao, e rằng hai cậu đây vẫn chưa hay biết chuyện của Âm dương điệp nhỉ. Diễm quỷ kia chẳng phải hạng tốt lành gì đau, hắn đang lợi dụng các người đấy. Năm đó, sau khi Âm dương điệp vỡ nát rồi bị phong ấn trong bán kính trăm dặm ở núi Trường Thanh, không dấu vết tìm kiếm, chỉ có người đạo thể trời sinh mới có thể hấp dẫn Âm dương điệp, tự mình giải phong ấn từ nơi xa thẳm rồi tụ họp lại đây.”

“Nói như vậy là Âm dương điệp tự chạy theo chúng tôi à?” Dung Phỉ mang theo cảnh giác, chợt nở nụ cười.

Vân Tĩnh chớp mắt mấy cái: “Đúng vậy, bằng không cậu cho rằng vì sao tên Diễm quỷ giả dối này lại khăng khăng thiết lập đại trận vào lúc này?”

Nói đến đây, Cố Kinh Hàn suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.

E rằng lúc chữ Giả tỉnh lại, cũng chính là thời cơ Âm dương điệp xuất thế.

Có lẽ chữ Giả sớm biết được Vân Tĩnh đầu thai tới trấn Trường Thanh, cố ý gợi chuyện Vân Tĩnh và Ninh Vân An để quấy nhiễu hắn và Dung Phỉ, mượn cớ giúp Ninh Vân An lấy lại ký ức của Vân Chương mà bảo bọn họ hỗ trợ sưu tầm mảnh vỡ Âm dương điệp, dự định sau cùng bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Nhưng không nghĩ tới sau lưng chim sẻ còn có chim ưng.

Vân Tĩnh tương kế tựu kế, xuất hiện ở thời khắc sống còn. Lúc này, hắn là hồn thể, tu vi không đủ, hạn chế rất nhiều, còn chữ Giả lấy lại thi thể trở thành xác sống, không thể sử dụng những bản lĩnh của ác quỷ ngày trước, sức chiến đấu giảm sút. Hai người đánh đến hai bên tổn hại, ả lại không có đối thủ, chỉ quan tâm trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Quả là một tay tính toán tinh ranh.

Cố Kinh Hàn hơi nâng mắt nhìn về phía chữ Giả, chỉ thấy tuy sắc mặt của chữ Giả sa sầm và lạnh lẽo, song vẫn chưa có bao nhiêu căm phẫn không cam lòng.

Dung Phỉ còn đang ứng phó có lệ với Vân Tĩnh: “Hèn chi bọn tôi mới đến đây chỉ dăm ba ngày, Âm dương điệp này cứ đâm vào bọn tôi như không cần tiền. Tôi còn tưởng tôi và Kinh Hàn quá tốt số nữa chứ, người khác tìm vài đời không thấy, bọn tôi vừa tới đã tìm ra. Náo loạn nửa ngày, hóa ra đều được tính toán kỹ lưỡng.”

Mặt mày diễm lệ sắc bén của cậu bỗng hơi động, nhấc lên chút nghi hoặc.

“Có điều…” Dung Phỉ dừng một chút, “Người có đạo thể trời sinh mà ngươi nói là Kinh Hàn nhỉ? Nếu như Kinh Hàn là người có đạo thể trời sinh, vậy tại sao trong mười mấy năm thiếu niên sống tại núi Trường Thanh, anh ấy lại không dẫn tới được nửa mảnh Âm dương điệp, mà lại là bây giờ?”

Vẻ mặt đắc ý của Vân Tĩnh bỗng cứng ngắc, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, đột nhiên nhìn về phía chữ Giả đang lơ lửng giữa không trung.

Chữ Giả vẫn đóng vai người thất bại trầm mặc đón lấy ánh mắt của Vân Tĩnh, chậm rãi mỉm cười.

Lông mày của hắn nhướng lên, khóe môi kéo thành một nụ cười trắng trợn không kiêng dè, khuôn mặt vốn cứng đờ âm trầm đột nhiên như sống lại, yêu dị tràn đầy rực rỡ: “Nhiều đời như vậy, ngươi nóng ruột, nhưng cũng biến ngu rồi Vân Tĩnh.”

Trong mắt Vân Tĩnh tràn đầy khó hiểu, cắn răng nói: “Ngươi vẫn luôn chờ ta một đời!”

“Ta không chờ ngươi.”


Khí đen quanh người chữ Giả tản ra xung quanh, ống tay áo phấp phới bên trong gió lớn, tầm mắt tràn ngập lệ khí chậm rãi đảo qua mỗi người ở đây, nụ cười trên mặt khiến người không rét mà run, “… Mà là các ngươi. Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ, Vân Tĩnh, Quý Tồn Quang…”

Hắn đọc tên từng người, ánh mắt như róc cơ thể của từng người.

Khi nói đến cái tên Quý Tồn Quang, hắn hướng mặt về Huyền Hư hình như đang bất tỉnh.

“Ngày ta tỉnh lại, ta đã biết thời cơ đã đến.”

Chữ Giả nhìn vẻ mặt âm lãnh của Vân Tĩnh, giọng điệu trào phúng: “Ngươi cho rằng người muốn dùng tàn hồn song sinh, bổ khuyết hồn phách bản thân chỉ có mỗi ngươi thôi sao?”

Tầm mắt của hắn lướt xuống Âm dương điệp, ánh mắt chợt dịu dàng đi rất nhiều.

“Ngươi muốn dùng hồn phách của ta bổ khuyết cho tàn hồn của Vân Chương ư?” Vân Tĩnh chợt tỉnh ngộ, vẻ mặt đại biến, tàn nhẫn dữ tợn, hất tay muốn ném Âm dương điệp xuống đất. Nhưng Âm dương điệp như dính chặt vào tay Vân Tĩnh, chẳng thể ném được.

Theo động tác của Vân Tĩnh, một lực hút yếu ớt đột nhiên tăng mạnh, cuồn cuộn hút lấy hồn phách và sức sống ra khỏi cơ thể ả, đưa vào trong Âm dương điệp.

Chả trách từ lúc ả chụp được âm dương điệp, thái độ của chữ Giả lập tức trở nên kỳ lạ, ả còn tưởng rằng hắn đã nản lòng thoái chí, không còn làm được gì…

“Ngươi động tay động chân gì rồi?”

Gương mặt trung niên của Vân Tĩnh nhanh chóng già nua, khóe mắt nhăn nheo, tóc chuyển bạc, như thể mười mấy năm tuổi trẻ đã bị rút đi, “Ôn Dương! Ngươi cho rằng làm như vậy là Vân Chương có thể sống lại hả?” Ả lại chuyển hướng sang Cố Kinh Hàn, giọng nói già nua thê lương, “Cậu là trời sinh đạo thể, là người tu đạo! Cậu trơ mắt nhìn hắn nghịch chuyển âm dương, khiến trăm họ lầm than ư?!”

Cố Kinh Hàn liếc nhìn Vân Tĩnh, rồi lại trông về chữ Giả ở xa, táng châu trên tay Cố Kinh Hàn phát ra tiếng kêu nhẹ nhàng.

Chữ Giả khẽ cười: “Ngươi còn muốn ngăn cản ta à? Vân Chương sẽ sống lại thôi, sức sống đã đủ, nếu không phải vì dẫn dụ con ả Vân Tĩnh gian trá này, ta đâu cần chờ tới bây giờ. Bước cuối cùng sẽ hoàn thành sau khi hút xong hồn phách của Vân Tĩnh. Ta từng nói với ngươi, ngươi chậm rồi, Cố thiên sư.”

Vẻ mặt Cố Kinh Hàn bất động: “Thế nên?”

“Thế nên?” Ý cười chuyển lạnh, chữ Giả nói, “Thế nên, các ngươi để lại mạng của mình đi.”

Cố Kinh Hàn suy đoán nguyên do bên trong sự thù hận của chữ Giả, vẻ mặt như sương đọng: “Hồn thể của ta bị chia tách cũng là tác phẩm của ngươi, đúng không?” Tuy là hỏi nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Dung Phỉ chuyển mắt, nhìn Cố Kinh Hàn.

Chữ Giả dường như cũng không ngạc nhiên với lời của Cố Kinh Hàn, vuốt cằm nói: “Không sai. Lúc tu vi của ngươi hưng thịnh nhất, ta không dám bảo đảm ta có thể đối phó với ngươi khi ta chỉ sử dụng thi thể của mình. Nhưng hiện tại, ngươi chỉ có hồn thể, vậy thì khác rồi.”

Từng bước từng bước, lồng vào với nhau.

Núi Trường Thanh, đồi thi hồn, sự truy đuổi của thôn dân, nhảy vực rơi xuống nước, hồn thể chia lìa, Ninh Vân An… Chữ Giả nói không sai, bắt đầu từ lúc hắn tỉnh lại, bọn họ đã bị hắn nắm mũi dẫn đi. Đến tận bây giờ, sắp trở thành đồ cúng cho Vân Chương sống lại.

“Vân Chương sẽ không tán thành.” Cố Kinh Hàn lạnh nhạt nói.

Câu nói bình tĩnh lạnh nhạt này như mang theo dao nhọn, trong nháy mắt đâm vào chữ Giả phẫn nộ không thôi: “Vậy thì thế nào? Y vì tin tưởng vào mấy kẻ tu đạo ra vẻ đạo mạo các ngươi nên mới rơi vào kết cục hôm nay! Mặc kể y có tán thành hay không, ta chỉ muốn y sống lại…”

“Sống lại?”

Một giọng cười sắc bén chói tai đột ngột vang lên, chữ Giả quay đầu, chỉ thấy Vân Tĩnh khom người rút ra một cây kiếm gỗ đào từ trên người Huyền Hư, cười lạnh nhìn chữ Giả, sau đó chém vào cánh tay mình.


“Âm dương điệp, ta có thể đập lần thứ nhất thì cũng có thể đập lần thứ hai!”

Vân Tĩnh giống như phát điên, “Ôn Dương, hôm nay ngươi không cho ta sống, chúng ta cùng lắm chết chung một chỗ vậy! Ta ở núi Loan kinh doanh nhiều năm, biết được những chiêu xoay xở gì, chắc ngươi không biết chứ gì? Hôm nay, ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt!”

Vừa dứt lời, Vân Tĩnh dứt khoát đâm đầu vào một tảng đá.

“Ngươi dám ___!” Chữ Giả rống to.

Thế nhưng.

“Đùng!”

Một tiếng réo rắt giòn giã vang lên.

Trong phút chốc, đất rung núi chuyển.

Vô số bàn tay quỷ chỉ có xương trắng chui lên từ dưới lòng đất, bò về phía đám người trên mặt đất. Lại có bàn tay quỷ nhanh chóng chồng lên nhau, to lớn cực điểm, hình thành một bàn tay giơ lên trời, vỗ mạnh về phía chữ Giả ở giữa không trung. Dưới một đòn này, cột sáng màu đỏ lung lay muốn tiêu tán.

Cả người chữ Giả cuồn cuộn khí đen, nồng đậm hơn lúc trước.

Hắn trực tiếp vứt bỏ thi thể nhằm giữ trận pháp hoạt động, lần nữa hóa thành thân ác quỷ, hai mắt đỏ đậm muốn điên lên, liều mạng nhằm về phía Vân Tĩnh.

Khí đen cuốn lên một con rồng nước, ầm ầm lao xuống theo thân hình chữ Giả, trong nháy mắt cuộn Vân Tĩnh vào trong.

Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ đang muốn lùi về nhau, nhân tiện kéo theo Huyền Hư, nào ngờ bốn phía lại mọc ra bốn bức tường xương trắng cao chót vót, đá lởm chởm kết thành hình bụi gai, vây nhốt hai người, chẳng thể động đậy.

“Chuyện gì thế này?” Vẻ mặt Dung Phỉ rất nghiêm túc, lập tức muốn dồn sức tấn công, cổ tay vừa nhấc, lại bị Cố Kinh Hàn kéo lại. Cậu nhìn Cố Kinh Hàn, lúc này mới phát hiện hồn thể Cố Kinh Hàn càng lúc càng trong suốt, hai chân đã biến mất từ lâu, cả người tựa như có thể tan theo gió bất cứ lúc nào.

Dung Phỉ ngẩn ra: “Kinh Hàn…”

“Trận pháp này chuyên nhằm vào quỷ hồn, anh không ra được,” Giọng nói của Cố Kinh Hàn vẫn vững vàng, nhưng khó nén được chút suy yếu, “Hẳn là Vân Tĩnh chuẩn bị cho chữ Giả.”

Lại không nghĩ rằng người trúng chiêu biến thành hắn.

Trình độ trận pháp của Vân Tĩnh không thấp, bằng không thập tử vô sinh trận trước đó của Ninh Vân An sẽ không làm Huyền Hư và chữ Giả thê thảm như vậy. Tuy trong đó cũng có nguyên do chữ Giả không hề cố gắng hết sức.

“Em phải làm gì đây?”

Dung Phỉ mở to mắt, “Anh nói đi, em sẽ làm được mà! Anh… sẽ không… như Vân Chương…”

Nhìn viền mắt bỗng đỏ bừng của Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn thấy căng thẳng, nhưng có vài lời không thể nói vào lúc này, nếu truyền âm thì cũng sợ bị trận pháp dẫn đi mất. Hắn giang tay nửa ôm Dung Phỉ vào lòng, siết chặt cổ tay Dung Phỉ, nhanh chóng viết vài chữ vào lòng bàn tay cậu.

Dung Phỉ bỗng nhiên nâng mắt.

Cố Kinh Hàn sờ sờ lòng bàn tay của cậu, lau đi chút mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: “Gần được rồi.”


Theo câu nói này của Cố Kinh Hàn, bên ngoài chợt truyền đến một tiếng nổ vang long trời lở đất, động tĩnh này như nổ bay nửa ngọn núi. Dung Phỉ không đứng thẳng nổi, nếu không phải được Cố Kinh Hàn ôm trong lòng thì e rằng đã té chổng vó rồi.

“Hả…”

Tiếng kinh ngạc của Dung Phỉ còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị ngắt ngang.

Cố Kinh Hàn nhanh chóng lấy ra hai hũ tro của chữ Liệt từ trong túi áo của Dung Phỉ, đồng thời dùng táng châu chọc thủng một lỗ trên tường xương gai. Trước khi lỗ thủng khép lại, Cố Kinh Hàn canh đúng thời cơ, giơ tay ném hai hũ tro ra ngoài.

Chữ Giả và Vân Tĩnh đánh nhau túi bụi, thanh thế to lớn, không ai chú ý đến động tĩnh bên này.

Hai hũ tro có kích cỡ lọ thuốc hít bay ra theo một đường pa-ra-bôn cực đẹp, nhẹ nhàng xoay tròn giữa không trung, sau đó lăn xuống đất, một hũ có dán chữ “Liệt” bị rớt bể, mảnh vỡ văng tung tóe, nhưng bên trong không có thứ gì rơi ra, hoàn toàn không có gì cả.

Một hũ khác lăn lông lốc được một đoạn, được một bàn tay nhặt lên.

“A Dương.”

Giọng nói lành lạnh khàn khàn, âm điệu không cao không thấp, song lại như sấm sét giữa ngày xuân, trong nháy mắt nện cho chữ Giả đơ ra, trong lúc thất thần, hắn đã quên cản lại một đòn cuối cùng của Vân Tĩnh đèn sắp cạn dầu trước mặt.

Vô số bàn tay xương trắng hóa thành mũi tên nhọn phóng tới, chữ Giả không đỡ không tránh, mắt thấy lập tức rơi vào kết cục vạn tiễn xuyên tim.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Âm dương điệp lẽ ra bị rơi vỡ lần thứ hai lại bất chợt xuất hiện ở phía trước chữ Giả, rầm rầm dựng lên một lớp phòng hộ, cản lại vạn ngàn mũi tên nhọn. Một bàn tay thon dài mạnh mẽ giống như trong vô số giấc mộng đã qua, ôm lấy chữ Giả dựa về sau, một làn hơi thở quen thuộc bay tới.

“Dĩ nhiên là ngươi…”

Một dòn cuối cùng của Vân Tĩnh thất bại, cả người bỗng chốc già nua uể oải, cụt hứng ngã xuống đất, ánh sáng trong mắt chậm rãi tan biến, “Ngươi… ngươi thật sự… đầu thai…”

Ả nhìn chằm chằm vào người ở giữa không trung, vẻ mặt âm lệ chợt trở nên vô cùng sảng khoái: “Ha ha ha… ha ha ha… Ngươi thua rồi, Vân Chương… Ngươi thua rồi! Ngươi mới là kẻ thua cuộc… Ngươi thua rồi… Ha ha ha ha…”

Cười cho đã, máu đen tuôn ra từ trong miệng Vân Tĩnh, cổ họng thẳng băng, không còn hô hấp.

Chữ Giả thẫn thờ được ôm lấy đáp xuống bên bờ, ngơ ngác xoay người, tựa như khóc tựa như cười: “Tại sao, tại sao lại như thế… Tại sao lại là ngươi… Ngươi gạt ta…”

“Hắn không lừa ngươi.”

Vân Tĩnh bỏ mạng, bụi gai xương trắng vỡ vụn, Cố Kinh Hàn đập nát trận pháp bước ra, nhìn về phía Vân Chương ở phía trước chữ Giả, hoặc là nói, Huyền Hư.

Tướng mạo và trang phục của Huyền Hư vẫn như ngày thường, song khí chất lại khác hẳn, tựa như bị giội rửa qua nước suối, vẻ cà lơ phất phơi được tẩy sạch, ý vị lành lạnh lỗi lạc phóng khoáng hiện ra. Tuy tướng mạo của gã không hề có chút tương tự với Vân Chương năm đó, thế nhưng khí chất, thậm chí là khí tức lại không khác nhau chút nào.

“Nếu tôi đoán không sai, năm đó, hồn phách của Vân Chương hẳn là chia thành ba phần.”

Cố Kinh Hàn hờ hững nói, “Hơn một nửa tiến vào Âm dương điệp, bị phong ấn ngủ mê, hai phần còn lại, một tiến vào Vong Xuyên, đầu thai thành Huyền Hư, một tiến vào hũ tro, phong ấn thành chữ Liệt.”

Huyền Hư nhìn Cố Kinh Hàn, nở một nụ cười điềm đạm và kính cẩn: “Sư bá nói không sai.”

Cố Kinh Hàn ngẩn ra, tim Dung Phỉ chợt đập mạnh: “Sư bá?”

“Việc này nói ra rất dài,” Huyền Hư nói, “Đợi con giải quyết xong chuyện của A Dương, con sẽ giải thích với sư bá. Mong sư bá thứ lỗi.”

Dứt lời, Huyền Hư đột nhiên đưa tay ôm lấy chữ Giả ở trước mặt, chữ Giả cứng đờ, tựa như muốn giãy dụa nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, vùi đầu ôm chặt lấy Huyền Hư, cả người run rẩy.

“A Dương, không mất bao lâu đâu, đợi cùng ta có được không?” Huyền Hư dịu dàng xoa tóc chữ Giả, nhẹ giọng nói.

“Ngươi… ngươi vẫn tin bọn họ ư!” Giọng chữ Giả hơi run rẩy.

Huyền Hư mỉm cười: “Coi như ở bên ta nhé. Nhiều năm vậy rồi, ta rất nhớ ngươi.”


Lệ khí cả người chữ Giả bị hai chữ cuối cùng đánh nát tan dễ như trở bàn tay. Hắn trầm mặc một hồi, nói, “Được.”

Huyền Hư cúi đầu hôn nhẹ lên môi chữ Giả, cùng hắn kề trán, ấn đường đối lập, nhẹ giọng niệm một câu thần chú nào đó. Bất thình lình, khí đen quanh người chữ Giả rền vang tản sạch, vẻ mặt của hắn trở nên trống rỗng, ngơ ngác được Huyền Hư ôm lấy.

Huyền Hư một tay ôm chữ Giả, một tay đưa vào nước sông, lập tức thi thể của chữ Giả bị chữ Giả vứt bỏ ban nãy cùng với một quan tài ngọc trắng nổi lên từ trong nước.

Huyền Hư đặt chữ Giả và thi thể vào quan tài, nhưng không đóng lại nắp, mà xoay người đi tới trước mặt Cố Kinh Hàn.

“Ngươi đã chờ cả đời này.” Cố Kinh Hàn chợt nói.

Huyền Hư ngẩn ra, mỉm cười: “Chúng ta đều chờ cả đời này.” Gã liếc nhìn Dung Phỉ, “Sư bá, con có thể nói chuyện riêng với người không?”

Ánh mắt Dung Phỉ lạnh lẽo, nhìn Huyền Hư chằm chằm, nhưng không phản đối.

Cố Kinh Hàn cau mày, vốn định từ chối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Huyền Hư, hắn lại nhạy bén bắt được một chút khác lạ. Chút khác lạ ấy khiến vẻ mặt của hắn hơi thay đổi, hắn gật đầu.

Hai người vượt qua mặt sông, vòng tới bên kia bờ.

Cố Kinh Hàn nhẹ gật đầu với Dung Phỉ, rồi lại nhìn Huyền Hư: “Nói đi.”

Huyền Hư im lặng chốc lát, trầm giọng nói: “Sư bá, chúng con đã lừa người. Có thể nói đây là một lời nói dối như cuội, thế nhưng người không nên biết sự thật này từ con. Có điều, hiện giờ A Dương đã bị mê hoặc, làm ra chuyện sai lầm, e rằng toàn bộ tương lai đã thay đổi.”

Huyền Hư cầm Âm dương diệp đưa về phía Cố Kinh Hàn, nói: “Vật trả về chủ cũ.”

Cố Kinh Hàn lại không cầm, trong ánh mắt lạnh lẽo của hắn có mang theo vài phần bừng tỉnh, dán mắt nhìn Huyền Hư, giọng nói rét mướt: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Huyền Hư mỉm cười, ngón tay cong lên, bắn nhẹ lên Âm dương điệp.

Một dòng chữ nhỏ màu vàng hiện lên ở giữa Âm dương điệp ____

Ngày 18 tháng 9, sinh thần Phỉ, Hàn tặng.

Trong giây phút hàng chữ này xuất hiện, cảnh tượng xung quanh ầm ầm vỡ vụn như bị cuốn theo làn sóng của không gian và thời gian, chỉ còn lại một vùng trống rỗng tối om. Thế nhưng, màn đen này chỉ tồn tại trong nháy mắt, sau đó như một tấm màn sân khấu khổng lồ, nhanh chóng được thêm vào những màu sắc khác.

Tựa như chữ Giả từng đưa Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ tiến vào cảnh mộng, đây là cảnh mộng của một ai đó.

Xung quanh dần xuất hiện tiếng người huyên náo.

Đây là một con phố phồn hoa thời cổ đại, sạp hàng đông đúc, cửa hiệu san sát, dân chúng chen chúc nhau, qua lại trong tiếng cười đùa và tiếng rao hàng, một vẻ hòa thuận và vui vẻ.

“Ơ kìa, kẻ mù kia, ngươi tính xem tài vận hôm nay của thiếu gia ta thế nào. Nếu tính không chuẩn, bổn thiếu gia sẽ lập tức cướp ngươi về làm vợ cho xem!”

Một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến từ phía sau, càn quấy tùy tiện, réo rắt rung động.

Đồng tử của Cố Kinh Hàn co lại, chợt xoay người.

Thiếu niên mặc đồ đen cầm trong tay một chiếc roi dài đỏ rực, ý cười tinh nghịch chảy xuôi giữa hàng lông mày sắc bén và đậm sắc. Thiếu niên chẳng hề kiêng dè, nhấc chân đạp vào một sạp đoán số, nhướng cao mày, híp mắt đào hoa, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Là Dung Phỉ.

Cố Kinh Hàn ngẩn ra, bỗng chốc nhìn về vị chủ sạp xem bói kia.

Đạo bào thuần trắng, gương mặt hờ hững, một đoạn vải trắng che lại hai mắt buộc ở sau gáy, ngũ quan càng nhìn càng không khác gì với hắn.

Đây là… kiếp trước của hắn và Dung Phỉ ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận