Dân Quốc Yêu Đạo

Hải thành một đêm đón tuyết đầu mùa.

Sân thượng có tiếng gió gõ cửa, ánh ban mai lấp ló dưới rèm cửa sổ khẽ lay động, sương hoa ngưng kết thành cảnh vật trong tranh quỳnh lâu ngọc vũ*.

*Quỳn lâu ngọc vũ: Phép ẩn dụ miêu tả cảnh đẹp của nhà cửa phố phường như là lầu các đẹp đẽ tinh xảo, cung điện bằng ngọc ngà châu báu.

Cố Kinh Hàn theo thường lệ tỉnh dậy trước.

Lồng ngực ấm áp, vai và cổ bị gối lên có hơi nhồn nhột, những sợi tóc mềm mại mát lạnh ma sát lên cổ và cằm, có tiếng thở nhè nhẹ truyền đến.

Ý thức còn chưa quá tỉnh táo, nhưng thói quen đã làm Cố Kinh Hàn chìa tay, ôm Dung thiếu gia ngủ không được ngay ngắn cho lắm đến gần hơn.

“Ưm…”

Dung Phỉ bị quấy rầy bởi hành động này, mơ màng rên khẽ, áp mặt vào ngực Cố Kinh Hàn rồi sượt tới sượt lui, sau đó duỗi tay mò xuống bụng dưới của Cố Kinh Hàn, đầu lưỡi cũng hư hỏng thò ra, liếm một cái trên xương quai xanh, “Em vẫn chưa tỉnh… em đang mộng du…”

Cố Kinh Hàn chụp lại tay Dung Phỉ rồi vân vê, giọng nói mang theo chút khàn khàn đặc trưng của sáng sớm: “Mộng du lẳng lơ?”

Dung Phỉ mở mắt ra, chồm qua người Cố Kinh Hàn lấy quần áo, còn cố tình dùng đùi lướt qua chỗ đó của Cố Kinh Hàn, cau mày châm chọc: “Ai lẳng lơ? Kẻ xấu cáo trạng trước hả*?”

*Kẻ xấu cáo trạng trước: chỉ người xấu hoặc người đuối lý giành trước kể ra hoặc bẻ cong sự thật.

Nén chịu khiêu khích của Dung thiếu gia, ánh mắt của Cố Kinh Hàn tối lại, giơ tay giữ lấy eo Dung Phỉ, để cậu dạng chân ngồi trên bụng mình, cầm lấy áo sơ mi rồi mặc vào giúp cậu, lại trùm thêm một cái áo lông.

“Trời lạnh, em mặc nhiều chút.”

Ngón tay của Cố Kinh Hàn bỗng nhiên sượt qua đường eo của Dung Phỉ, chỉ thấy cái eo nhỏ gầy mẫn cảm khẽ run lên. Hắn sờ sờ như vỗ về, kéo người đứng dậy, “Phải đi rồi.”

Dung Phỉ híp mắt, ánh mắt vẫn chưa đủ thỏa mãn nhìn chằm chằm bàn tay thon dài của Cố Kinh Hàn, bò dậy mặc quần vào: “Tuyết ngừng rơi rồi hả anh? Chúng ta cưỡi ngựa đi Phụng Dương quán sao?”

Cố Kinh Hàn đáp một tiếng: “Ừ.”

Hắn nghiêng đầu nhìn Dung Phỉ một chút, “Nếu em mệt thì chúng ta nghỉ thêm một ngày.”

Tầm nhìn của Dung Phỉ có chút bóng mờ, nhưng cậu không để ý: “Việc lớn quan trọng.”

Cố Kinh Hàn gật đầu.


Hôm qua, hắn và Dung Phỉ đã về đến Hải thành.

Vài ngày trước, Cố Kinh Hàn lấy lại thần trí từ trong cơn hỗn loạn trời đất xui khiến kia, hồn phách rời khỏi nhiều ngày trở về cơ thể, trong đầu toàn là mảnh vỡ kí ức ngổn ngang không đầu không đuôi.

Năm tháng tu đạo tâm lạnh, không lo không sợ động tình, đại nghịch bất đạo kháng kiếp.

Hắn ngủ ròng rã hai ngày mới tỉnh lại.

Vừa mới tỉnh lại, Cố Kinh Hàn lập tức có cảm giác như đã cách mấy đời, thời gian hỗn loạn gần như khiến hắn rối bời, chẳng rõ hiện tại là năm nào.

Thế nhưng, khi nhìn thấy Dung Phỉ trông coi bên cạnh, hắn đột nhiên tỉnh táo.

Đây mới là đời này của hắn.

Bất kể quá khứ ra sao, đời này, hắn và Dung Phỉ rất hiểu nhau, yêu mến nhau, có được duyên phận gần như hoàn mỹ, ngay cả khi mối nhân duyên này là hắn dồn hết tâm trí cầu tới.

Sau khi khôi phục ký ức, Cố Kinh Hàn đã nhanh chóng xử lí sạch gọn mọi chuyện ở núi Loan.

Đại trận bị hủy, sức sống được trả về, Vân Chương đưa bản thân và Ôn Dương vào chiếc quan tài được Vân Chương lấy ra từ dưới đáy sông, quan tài sau khi được thu nhỏ và hộp tro của Dung Phỉ kiếp cuối cùng được Cố Kinh Hàn mang về Hải thành.

Địa điểm được Cố Kinh Hàn lựa chọn diệt trừ hoàn toàn Thiên Ma trong đời này chính là Phụng Dương quán.

Vì thế, sau khi hai người trở về từ ngày hôm qua, chỉ kịp nghỉ vội một đêm, hôm nay phải chạy tới Phụng Dương quán để xem bố cục của Cố Kinh Hàn kiếp trước có chỗ nào sơ suất hay không, và chuẩn bị thêm vài thứ.

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ cùng đi xuống lầu.

Như thường lệ, Dung Bồi Tĩnh ra ngoài rất sớm, Dung phu nhân đang thong thả ăn cơm, khi thấy hai người đi xuống, bà kéo tay hai người nói “gầy” liên tục, Dung Phỉ bị ép ăn hết vài quả trứng gà luộc, Cố Kinh Hàn cũng bị ăn thêm một bát cháo.

Cơm nước xong, hai người giục ngựa ra khỏi thành.

Tuyết mịn như bụi bay lả tả, rơi xuống đất lập tức tan thành nước.

Tuyết đọng trên cành cây xơ xác ven đường, có làn gió nhẹ thổi qua, rơi xuống tựa như cát chảy, sượt qua ô người đi đường.

Dung Phỉ ngắm nhìn cảnh tuyết trước mắt, bỗng nhiên nói: “Nhắc tới mới nhớ, trước đây em từng đến Phụng Dương quán, khi còn bé được mẹ dẫn đi thắp hương nhưng em không có ấn tượng gì cả, chỉ cảm thấy nhàm chán, đi một lần rồi thôi.”

“Thay vì nói Phụng Dương quán là đạo quán, không bằng nói là một vật chứa.” Cố Kinh Hàn cưỡi ngựa sóng vai với Dung Phỉ, thờ ơ nói.


Móng ngựa hất lên chút tuyết bùn.

Dung Phỉ ngạc nhiên: “Vật chứa? Pháp khí hả?”

Sau khi trải qua chuyện ở trấn Trường Thanh, bây giờ cậu cũng được coi là một người nửa vào nghề, lại được Cố Kinh Hàn cập nhật kiến thức trên đường ngồi xe lửa về nhà nên cũng hiểu đôi chút.

Cố Kinh Hàn không nói kỹ càng chuyện của kiếp trước cho Dung Phỉ nghe, mà là chọn ra những chuyện mấu chốt như Thiên Ma. Lúc đó, Dung thiếu gia nghe xong, hai mắt trợn tròn, chỉ nói vài chữ: “Nghe không hiểu.”

Chỉ là, cậu cũng biết sự quan trọng của Phụng Dương quán.

Phụng Dương quán nằm cách Hải thành không xa, nằm trên ngọn núi không cao cũng không thấp, núi rừng rậm rạp, từ sườn núi đi lên có sương mù bao phủ quanh năm, chóp mái nhà xanh sẫm như ẩn như hiện, kéo theo tiếng chuông sớm xa xa cũng trở nên mơ hồ.

Đi men theo những bậc đá dẫn lên núi, Cố Kinh Hàn giơ tay gõ cửa.

Sau một lúc, tiếng bước chân truyền đến, cánh cổng hé mở, một đạo sĩ nhỏ chất phác nhô đầu ra, nhìn chằm chằm vào Cố Kinh Hàn rồi mở cửa.

Đạo sĩ nhỏ chắp tay: “Mời hai vị vào, gia sư đợi đã lâu.”

Cố Kinh Hàn đáp lễ lại, hai người đi theo đạo sĩ vào trong.

Phụng Dương quán không khác gì những đạo quán rộng rãi nhang đèn hưng thịnh, khói sương lượn lờ, chung quanh đều là khói nhang còn sót lại.

Tuy nhiên, ngay vừa mới bước vào cửa, Dung Phỉ không rõ có phải ảo giác hay không nhưng cậu cảm thấy bên trong đạo quán ấm áp hơn bên ngoài.

Dung Phỉ nhìn xung quanh, cho rằng có lẽ là do nhang đèn quá nhiều.

Hai người được dẫn đến một khoảng sân nhỏ phía sau đạo quán.

Khoảng sân vắng lặng, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, có một chàng trai trẻ với gương mặt mềm mại đang nằm trên ghế quý phi dưới hàng hiên, ngáp lên ngáp xuống.

Khi nhìn thấy Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ, chàng trai trẻ liền trợn to hai mắt, nhảy cao ba thước: “Đại sư huynh, nhị sư huynh? Sao hai người đến sớm vậy? Hai người… nhớ ra rồi hả?”

Giọng điệu quen thuộc, không chút xa lạ.

Cứ như thể ba sư huynh đệ bọn họ không hề xa cách mấy trăm năm, mà chỉ là không gặp vài ngày. Chẳng qua đối với Trường Thanh ngủ lâu không tỉnh mà nói thì thật sự chỉ có vài ngày.


Cố Kinh Hàn so sánh vẻ mặt của chàng trai với người sư phụ dạy dỗ mình mười hai năm, lạnh nhạt nói: “Sư phụ, người càng sống càng trẻ đấy.”

Trường Thanh đi tới, cây ngay không sợ chết đứng: “Đại sư huynh, là huynh tự bảo đệ thu huynh làm đồ đệ nên không thể trách đệ được, huynh nói chuyện có lí tí được không, đâu phải đệ muốn lợi dụng huynh đâu. Hơn nữa, nếu không có đệ, sao huynh có thể ôm… nhị sư huynh về? Đệ còn chưa đòi huynh tiền mừng mai mối đây.”

Dung Phỉ biết thân phận của Trường Thanh, nhưng hoàn toàn không có ký ức, cậu nháy mắt nhìn Cố Kinh Hàn.

“Vào trong rồi nói.” Cố Kinh Hàn vuốt ve bàn tay hơi lạnh của Dung Phỉ, nói.

Trường Thanh đã rất quen thuộc với hình thức ba người một nhà, làm một gốc cải thìa trong đất không ai yêu thương này, trước tiên đẩy cửa ra, chào đón hai anh đại vào nhà, tự lực cánh sinh kề sát tay vào lò sưởi.

Cởi áo khoác, Cố Kinh Hàn sưởi ấm tay Dung Phỉ, mở miệng nói: “Năm năm vừa qua, ngươi vẫn ngủ ở đây sao?”

Trường Thanh co rút trên giường, gật đầu thở dài: “Đúng vậy. Có điều, mấy ngày nay ngủ không được ngon lắm, cứ cảm thấy sẽ có việc gì đó xảy ra. Đệ bảo đạo sĩ trong quán lưu ý, đoán rằng hai huynh sẽ tới, nhưng không ngờ hai huynh lại đến sớm như vậy. Có điều gì bất ngờ xảy ra hả?”

Ánh mắt của Cố Kinh Hàn nghiêm túc lại: “Ôn Dương bị Thiên Ma dụ dỗ, suýt nữa tạo thành sai lầm lớn.”

Hắn kể lại chuyện ở núi Loan, Trường Thanh ngạc nhiên, nói: “Ôn Dương… không giống với những người khác. Hắn tính ra chuyện Thiên Ma giáng thế là do nhị sư huynh, mà ban đầu hắn tính ra quẻ này cũng gần như là nhìn trộm Thiên Đạo, nên chẳng có gì lạ khi Thiên Ma lưu lại một tia bó ng trên người hắn.”

“Đúng rồi,” Trường Thanh nhớ ra gì đó, móc ra một miếng mộc bài, “Lục Trầm Uyênvà Nghiêm Tử Kỳ bị phong ấn ở trong đây. Ừm… Có lẽ do đời trước bị ngược đãi thê thảm quá nên Nghiêm Tử Kỳ nói rằng muốn Lục Trầm Uyên kiếp sau làm cún.”

Trường Thanh có chút cười trên sự đau khổ của người khác.

Muốn Lục Trầm Uyên làm cún, đây chính là lúc Trường Thanh đến huyết mộ lấy mộc bài, chính tai nghe Nghiêm Tử Kỳ nói.

Cố Kinh Hàn cũng lấy ra quan tài nhỏ, “Vân Chương, Ôn Dương.” Lại lấy ra Âm Dương điệp, “Vân Tĩnh.”

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Lúc Vân Chương đầu thai lần thứ nhất, phân thân Thiên Ma trong người bị hắn bức ra, biến thành quỷ thai Vân Tĩnh. Vân Tĩnh có ý thức, cướp đoạt một phần hồn phách của Vân Chương, biến Vân Chương thành quỷ thai. Khí tức hai người lẫn lộn, đều có khí tức Thiên Ma, nên được giữ lại hết.”

“Phân thân của bản thể Thiên Ma đã được tập hợp đầy đủ, không còn thiếu sót nào.” Trường Thanh sờ cằm, nhìn Cố Kinh Hàn, “Vậy khi nào chúng ta bắt đầu?”

Cố Kinh Hàn không nói gì.

Hắn đang nhìn Dung Phỉ.

Có lẽ Dung Phỉ quá mệt mỏi nên đã dựa vào Cố Kinh Hàn ngủ thiếp đi từ lúc nào, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng.

Cố Kinh Hàn lấy ra một tấm bùa định thần, không đếm xỉa đến bản mặt phung phí của trời của Trường Thanh, dán bùa lên người Dung Phỉ, ôm người đổi sang tư thế thoải mái hơn.

Hắn chợt nói: “Không nhìn ra sao? Nhị sư huynh của ngươi vẫn chưa nhớ lại.”

Trường Thanh sững sờ: “Nhị sư huynh chưa nhớ lại? Cũng không có tu vi ư?”

Chả trách vừa nãy không nói tiếng nào, cũng không để ý đến hắn, Trường Thanh còn tưởng nhị sư huynh ghen tị với gương mặt đẹp trai của hắn, suy cho cùng nhị sư huynh chính là một vại giấm chua kì lạ thế đó.


Dừng lại ai oán trong lòng, Trường Thanh ý thức được sự phiền phức của chuyện này, nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu chưa nhớ ra vậy thì phiền rồi. Kế hoạch của chúng ta sẽ thiếu mất một khâu quan trọng, không thể thực hiện được.”

Ánh mắt của Cố Kinh Hàn tối lại: “Ta đã kể lại một ít chuyện nhưng cậu ấy vẫn không nhớ được gì.”

“Dù sao thì một năm nữa mới đến sinh nhật 24 tuổi của sư huynh, chúng ta vẫn còn thời gian, lẽ nào một năm vẫn không đủ để nhị sư huynh nhớ lại sao?” Trường Thanh rất có tự tin.

Cố Kinh Hàn lắc đầu: “Đợt ta bị hồn phách ly thể cũng không phải bất ngờ, mà là bị Thiên Ma tính toán. Đại trận kia cố ý hút ta vào, thừa dịp lúc hồn phách của ta không ở, đã xâm chiếm hơn nửa cơ thể của ta. Khả năng điều khiển của ta với cơ thể này đang dần yếu đi.”

“Không đợi được một năm đâu, Trường Thanh.”

Trường Thanh ngơ ngác nhìn Cố Kinh Hàn, nói: “Đại sư huynh…”

Trường Thanh há miệng rồi lại trầm mặc, qua một lát mới nói: “Thử lại đi, thử một tháng. Dù sao cũng phải thử qua thì mới biết có được hay không. Bằng không… một mình huynh đối mặt với Thiên Ma, cho dù có bọn người Nghiêm Tử Kỳ hỗ trợ, nhưng không có người đại công đức giúp đỡ thì sẽ… sẽ cửu tử nhất sinh…”

Cố Kinh Hàn nhìn gương mặt ngủ say của Dung Phỉ, trầm mặc trong giây lát, gật đầu: “Một tháng, có thể.”

Trường Thanh nghĩ tới đại sư huynh vừa trở về, không lâu sau lại có thể hài cốt không còn tan thành mây khói, không khỏi có chút khó chịu, gượng cười nói: “Đại sư huynh, chẳng phải huynh nói đời trước huynh nhớ lại là do bước ngoặt Vân Chương đưa hũ tro của nhị sư huynh cho huynh sao? Huynh khôi phục kí ức và tu vi là vì nhị sư huynh qua đời, vậy thì nhị sư huynh chắc chắn cũng có một bước ngoặt…”

“Hồn phách ta rời thể cũng coi như ta từng chết qua, nhưng cậu ấy không nhớ ra.” Cố Kinh Hàn cau mày nói.

Loại cơ duyên xảo hợp như thế này là tùy từng người, hắn không dám khẳng định việc gì sẽ khích cho Dung Phỉ nhớ lại, nhưng hiện tại xem ra không phải là việc hắn chết.

Trường Thanh cũng trầm tư suy nghĩ: “Nói chung sẽ là chuyện bản thân sợ nhất… giống như một đòn cảnh tỉnh, lập tức thức tỉnh người đó. Nhị sư huynh không sợ huynh chết, vậy thì huynh ấy sợ cái gì? Sợ… sợ huynh không yêu huynh ấy ư?”

Cố Kinh Hàn ngẩn ra.

Thật ra… là có khả năng này.

Bởi vì Dung Phỉ không thật sự nhìn thấy Cố Kinh Hàn chết trước mặt cậu, dù cho hồn phách rời thể thì khi đó tiềm thức vẫn cho rằng hắn còn sống, như vậy sẽ không có kích thích gì.

Trường Thanh liếc nhìn vẻ trầm tư của Cố Kinh Hàn, cân nhắc một hồi, càng cảm thấy có khả năng.

“Đại sư huynh, có lẽ huynh không nhìn ra,” Trường Thanh nói, “Kiếp trước, nhị sư huynh đã yêu huynh từ rất lâu, nhưng huynh xem, mãi đến tận đời thứ nhất kết thúc, hai huynh vẫn chưa làm rõ vấn đề này. Đệ cảm thấy có thể là do nhị sư huynh sợ, sợ nghe thấy huynh nói “Ta không thích ngươi” nên mới kéo dài không đề cập tới…”

Ta không thích ngươi.

Vào đời Dung Phỉ từ thổ phỉ giành được đế nghiệp kia, Cố Kinh Hàn móc tim đã nói với Dung Phỉ như thế.

Tựa như năm đó quốc chủ Phụng Dương chết trước mặt Cố Kinh Hàn, có lẽ câu nói này đã trở thành bóng ma cả đời khó thoát khỏi của Dung Phỉ, chạm vào liền chết, chạm vào liền sinh.

“Đại sư huynh, chỉ có một câu nói thôi mà, huynh nói xong, nhị sư huynh nhớ lại… Bằng không để đệ giúp huynh nha?”

Trường Thanh suy nghĩ một lúc, móc ra một tấm vé xem phim, nói: “Phim tình yêu vốn không có tình yêu… Đại sư huynh, huynh đi học hỏi thử xem?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận