Mấy tên con trai biểu tình ngây thơ yêu thích Tân Bảo Châu thế này đã lâu lắm không thấy qua, đối với cô loại tay lõi đời trong chuyện nam nữ hoan ái này mà nói, loại người đàn ông phức tạp hung ác nham hiểm như Cận Chính hiện giờ đây không phải có thể kích động hắn, đoán tới đoán lui thật sự rất mệt, trái lại là thứ càng đơn giản thì lại càng động lòng người.
Tựa như khi nhìn đến bóng dáng của Trình Ngải Luân, lúc nhất thời trong ngực mềm mại xuống vài phần.
Dứt khoát ấn ly rượu của hắn xuống, hào sảng mà cụng ngược lại ly của mình, còn đi một vòng cùng mấy người bạn phá giới hạn.
Lục tục khoảng chừng đã uống sạch mấy chai rượu tây trộn lẫn với bọt khí của nước trái cây, bạn bè ở đây đều uống đến không sai biệt lắm chui vào phía dưới bàn ghế, nhưng Tân Bảo Châu lại sai lầm xem nhẹ tửu lượng của mình, hôm nay có lẽ bởi vì không có ảnh hưởng của “thất tình”, trạng thái uống rượu tốt đến vô địch, ngàn ly không say cũng không phải không thể, trình độ say rượu giờ phút này còn chưa bằng một phần hai phim tình sử.
Nhưng mắt thấy lại phải thu xếp thời gian chung thân đại sự của bạn thân, cô cũng chỉ có cách giả bộ say, mắt mê mang ánh nước dựa vào trong lòng ngực Từ Mạn Lệ ồn ào kêu cô đưa bản thân về nhà.
Từ Mạn Lệ hiển nhiên vẫn là đầy bụng nén giận, cô đang tiếp đón bạn bè tới còn phải chống đỡ nhỏ giọng rít: “Cần gì uống nhiều như vậy, hình như không muốn sống.
”
Lâm Nhân Long vốn là người đàn ông song hướng, dáng người không tính là to lớn, nhưng đúng là một loại trúc thanh tuyển mới, cũng bị người được mừng sinh nhật sắp xếp tới đỡ cánh tay của Tân Bảo Châu.
Đoàn người lảo đảo lắc lư ra cửa, Tân Bảo Châu người đầy mùi rượu, so sánh với mấy người con nhà giàu chán ngấy khác, vẫn càng có khuynh hướng thân cận với Lâm Nhân Long, đem chính gương mặt che đậy dán ở phía sau lưng của Lâm Nhân Long, lặng lẽ đem ngón tay nhét vào trong miệng chuẩn bị hối thúc nôn ra.
Nhưng ai biết cửa chính vừa mở ra, cô còn chưa có thành công phun ra, đang ôm Lâm Nhân Long bất thình lình hắn bị một mùi khí cay nồng kích thích từ ngoài phố bay đến, trực tiếp hướng về phía cô phun một vũng đầy thân.
Từ Mạn Lệ hướng về phía cô thét chói tai còn không quên lập tức che mũi lại lui về phía sau vài bước.
Tất cả mọi người ở đây há hốc mồm.
Lâm Nhân Long lại càng hổ thẹn che miệng mà muốn chui vào xuống lòng đất.
Trong đầu không thể tin tưởng nhất nơi đây chính là phải kể tới bản nhân Tân Bảo Châu.
Tay của cô còn thân mật mà đáp ở trên vai Lâm Nhân Long, nhưng hỉnh ảnh còn lại trong tầm mắt, là quần áo của mình và quần đùi đều dính dơ bẩn.
Phỏng chừng trên đầu cũng không tốt hơn là bao.
Sao lại như thế này chứ? Rõ ràng đời trước là cô nôn lên cả người Từ Mạn Lệ.
Lâm Nhân Long này vừa liều lĩnh không đâu vào đâu, thế nhưng lại đoạt vai diễn quan trọng của cô?
Giây tiếp theo, quả nhiên bên cạnh có khớp xương mấy bàn tay rõ ràng chỉ lại đây, ngón tay lạnh như băng này như là điêu khắc mỹ nhân, không mất vẻ xinh đẹp và thon dài, đầu ngón tay đang kẹp một khăn tay hoa văn ô phương hồng lam đưa qua hướng của cô.
Tân Bảo Châu híp mắt nhìn tới bàn tay này, không phải diễn viên nhỏ, càng giống như đồ vô lại.
Lông mày nhướng lên tới đầu, trong lòng mặc niệm: “Không thể nào không thể nào không thể nào.
”
Nhưng cái đầu trên cổ là gương mặt đẹp của Cận Chính liền ở trước mặt của cô, bạc bẽo lạnh giá trong mắt thực sự không chút độ ấm, khóe môi sắc bén cũng ghét bỏ mà nhếch lên mấp máy.
Lệ khí quanh thân liên tục xuất hiện, nhưng không chậm trễ hắn dùng hai ngón tay trực tiếp túm bả vai Tân Bảo Châu “quỷ lôi thôi ” này ôm tiến vào trong lòng ngực của mình.
Căn bản giống như không đem Lâm Nhân Long để vào mắt.
Một cái tay khác nâng lên dự tính chào hỏi qua mấy người bạn nhỏ của cô, rất có tự tin ở đây miễn có nhận thức đều biết “Quan hệ” của hắn và Tân Bảo Châu.
Là cũng đủ có thể dàn xếp ổn thỏa cái loại say rượu này của cô.
Hôm nay hắn vẫn mặc một thân tây trang đen như quạ, trên người còn mang theo dày đặc mùi thuốc lá đắng chát, như là mới vừa bàn chuyện làm ăn xong, ánh mắt hơi chứa sự mỏi mệt.
Một bên đem cô áp giải vào trong xe của mình, một bên cứng nhắc mà nín thở, cúi người dùng khăn tay cô không chịu lấy giúp cô chà lau ống tay áo và ống quần dơ bẩn.
Giữa răng khẽ động, mấy chữ như là bị răng nghiền ngẫm cho nát vụn mới trầm thấp mà đi ra: “Nhóc tam Tân, em giỏi lắm.
”