Cuộc sống trước chín tuổi Cận Chính đã không còn nhớ rõ, nhưng sau khi chín tuổi một nhà bọn họ bị bắt rời khỏi Cảng Thành, lại lần nữa trở lại Kế Thành đến cậy nhờ một vài thân thích, Cận Chính muốn quên cũng không thể quên được.
Ngay từ đầu, trong tay Tống Văn còn có tích cóp một khoản trước kia dùng cho chi phí trong nhà.
Vợ chồng đem số tiền này chia làm hai phần, một phần thuê một căn nhà cũ hai phòng ở, một phần khác thì đưa cho Cận Hướng Đông xoay sở cho nhân mạch.
Ba cái miệng người đều tràn đầy hy vọng chờ đợi Cận Hướng Đông lại có thể thành công lần nữa, Đông Sơn tái khởi, bọn họ cũng có thể lại lần nữa dọn về lại căn nhà lớn có thang lầu có hoa viên, ở trước mặt thân thích đã chế nhạo bọn họ rửa mối nhục xưa.
Có ước mơ là tốt, nhưng chuyện ở đời, tám chín phần mười là không như ý.
Cuối cùng Cận Chính không đợi được ba mang theo bọn họ dọn ra khỏi căn nhà nát này thêm lần nào, thời gian chưa đến một năm, trái lại chờ được ông đầu tư thất bại, tin tức ông nhảy lầu coi thường mạng sống.
Sau đó nữa, trẻ mồ côi và góa phụ ngay cả cái tổ nhỏ như chim bồ câu cũng giữ không nổi, chỉ có thể dọn đến sống cùng thân thích.
Trong viện lớn hỗn loạn, Cận Chính đã hiểu được trai gái khác họ thậm chí còn không có phòng của mình, chỉ có thể ban ngày mặc quần áo, ban đêm sau khi làm xong việc sẽ cùng mẹ tập trung trở lại, nằm ở trong cái phòng vốn dĩ dùng để đun nước và chứa mấy thứ đồ linh tinh.
Những đêm đông lạnh giá, xung quanh bao giờ cũng có mùi than củi cháy buồn tẻ, ngọn lửa hừng hực luôn ở kế bên bọn họ, nhưng Cận Chính lại ôm cánh tay cả người lúc nào cũng lạnh ngắt, làm sao cũng đều không dâng lên sự ấm áp.
Tống Văn trước khi ngủ luôn luôn dùng mấy từ ngữ cực kỳ ác độc, một lần rồi một lần mắng chửi Cận Hướng Đông ngày xưa hợp tác với bọn bạn đó, sau khi mắng chửi mệt mỏi thì sẽ quay lưng lại lặng lẽ rơi lệ, giống như tiếng niệm kinh quay ngược lại vươn một bàn tay ra bóp chặt cánh tay của Cận Chính.
Nói với hắn rằng ba của hắn không có tài cán gì, ngay cả dũng khí hay trách nhiệm hướng về hai mẹ con bọn họ cũng không có, hoàn toàn chính xác là một kẻ nhu nhược.
“Tại sao con lại có một người ba như thế? Làm sao mà hắn có thể bỏ rơi chúng ta?” Đây là câu Tống Văn thường hỏi nhất.
Cũng là khi Cận Chính thời niên thiếu không ngủ được, nhìn chằm chằm ánh trăng mờ mịt ngoài cửa sổ, thường hay hỏi vặn lại bản thân mình.
Cuộc sống thế này đối với một đứa trẻ nhỏ thì có khổ không?
Khổ, cũng không thể kể với ai, bởi vì hắn biết, Tống Văn càng đau khổ hơn, chỉ có thể tùy ý bụi gai leo đầy trong lòng tựa như không đủ sức hít thở.
Tuổi còn nhỏ đã vô số lần ngấm ngầm quyết tâm, sẽ không làm người nhân từ nương tay lại nhát gan trốn tránh, hắn không thể cũng không có khả năng đi vào con đường cũ của ba hắn.
Ăn nhờ ở đậu khiến đứa trẻ con bắt buộc phải trưởng thành, rất sớm đã hiểu nhìn mặt mà đoán lòng, tự hạn chế giấu bên trong lại.
Như thế nhiều năm, mặc dù đã khắc phục khó khăn lúc trước, hai mẹ con bọn họ một lần nữa dọn ra khỏi nhà thân thích, trong phòng sách vừa phải còn có một song cửa sổ sáng ngời.
Mặc dù Cận Chính học tập xuất sắc, thậm chí sau này dựa vào bản lĩnh của mình đi nước ngoài du học, kiếm được đầy bồn đầy chén.
Nhưng loại lời nói như “khen thưởng” thì, một lần hắn cũng không nói qua với Tống Văn.
Cũng không kể lại với bất kì người nào, hắn đã sớm mất đi cái năng lực tùy tiện làm nũng thời thơ ấu, tự hà khắc với bản thân duy nhất chỉ có hắn am hiểu sự tình.
Chẳng những chưa từng nói, hắn càng chán ghét cái loại mà lúc nào cũng đem lời khen cho bản thân treo ở trên miệng người khác.
Bởi vì đời người được sống quá thoải mái, mà hắn quá hiểu người sống ở trên thế giới này, là một cuộc đáp trả lại khó khăn từ khi sinh ra.