Đản Sinh Vương Phi

Quay đầu là nhìn thấy hơn trăm người đang chém giết, quang cảnh thật chấn động, máu tanh tung tóe khắp nơi. Trong đó, bóng hình màu đỏ hiện ra nhiều nhất. Đạt Mộc Tề cùng nàng phối hợp vô cùng hoàn mỹ. Hai người bảo vệ lẫn nhau trong hỗn chiến. Yên Chi có mấy lần gặp nguy hiểm thì Đạt Mộc Tề đều đứng ra chịu quyền chắn đao cho nàng, đẩy lùi công kích của kẻ địch.

Phi Nhi nhìn thấy tất cả, trên mặt không khỏi hiện lên một nụ cười dịu dàng. Đã từng có lúc, ở ven bờ sông Duyên Phận, cha cũng đã cứu nàng thoát hiểm mà không để ý đến bản thân mình.

Trong đầu lại lần nữa thoáng hiện gương mặt thân thiết kia, lời hỏi han ân cần, thật sự là nhớ cha quá.

Tầm mắt vừa chuyển thì thoáng nhìn thấy phía sau Đạt Y Đồ có ba nam nhân đồng thời lao về phía hắn, đại đao lóe sáng giơ lên cao nhắm ngay phía sau đầu hắn. Phi Nhi lập tức nhăn mày lại, ánh mắt liếc sang hai bên, vừa thấy dưới chân bên cạnh có hai thùng nước.

“Thủy thần lực lượng hãy bao phủ lấy ta, nhân danh khế ước mà hiện ra lực lượng cột nước của thần để loại trừ!”

Chú ngữ vừa niệm xong, từ hai thùng nước lập tức dâng lên bốn cột nước. Tất cả mọi người bên cạnh đều sợ đến lùi xa thùng nước vài trượng rồi kinh ngạc nhìn chăm chú vào hiện tượng kỳ quái kia.

Đầu của bốn cột nước như có linh tính, nhìn về phía Phi Nhi, bàn tay mềm khẽ vẫy thì cột nước liền lao về hướng Đạt Y Đồ.

Đúng lúc này, ba nam nhân đang nhảy vọt lên, đại đao chém xuống. Nhưng Đạt Y Đồ đang phải nghênh chiến với Thiết Hú nên tuyệt không có khả năng hóa giải nguy hiểm phía sau.

Nghe thấy Đạt Mộc Tề quát to một tiếng: “Bảo vệ đại ca!” , Yên Chi với hắn cùng nhau xuất ra hư chiêu rồi xoay người lao về hướng Đạt Y Đồ.

Nhưng không còn kịp nữa, mắt thấy ba thanh đao kia muốn chém vào người Đạt Y Đồ, mà ngay cả Thiết Hú cũng lộ ra nụ cười nham hiểm. Đột nhiên, bốn cột nước mảnh mai từ phía sau Đạt Y Đồ vọt tới…

“Bốp bốp bốp bốp” bốn tiếng, bốn bóng người đồng thời bắn ra tứ phía.

Vừa vặn Đạt Mộc Tề cùng Yên Chi chạy tới, chặn lại đại đao của Thiết Hú. Ba người lui về phía sau một bước rồi nhìn quanh hai bên tìm kiếm bóng dáng của Đạt Y Đồ, làm sao lại đột nhiên không thấy nhỉ?

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía ba người tộc Cuồng Hú đang lăn lộn ở xa xa thì nghe thấy trên cây cổ thụ cách đó không xa cành lá lao xao vài cái rồi “bịch” rớt xuống một bóng người màu đen. Nhìn kỹ thì đúng là Đạt Y Đồ toàn thân ướt đẫm.

“Đại ca!” Đạt Mộc Tề cùng Yên Chi vội vàng chạy tới đỡ Đạt Y Đồ cao lớn đang lồm cồm đứng dậy, tò mò nhìn trên người anh làm sao mà lại ướt sũng như thế?

Xa xa, Phi Nhi bất đắc dĩ thở dài mà lấy tay vỗ vỗ cái trán nhỏ, giọng càu nhàu:

“Tính sai, phương vị không nắm chắc chắn, thực sự là tính sai. . . Ách. . .”

Còn chưa nói xong liền cảm giác từ bốn phía chiếu tới những ánh mắt kinh ngạc, chăm chú nhìn nàng như thể đang nhìn… khủng long.

Bàn tay mềm giật giật áo của Tạp Kỳ mà nói nhỏ:

“Anh . . . Có thể … đưa tôi về lều vải của Yên Chi tỷ không?” Nàng sợ bị mắng nên không dám ngẩng đầu.

Nàng khiến cho tộc trưởng của bọn họ bị mắc ở trên cây, nếu cứ ở lại đây nữa thì phỏng đoán sẽ chết rất khó nhìn.

“Vương!”

“. . .” Kế hoạch chạy trốn còn chưa kịp tiến hành thì chợt nghe thấy Tạp Kỳ nói một câu với người mới đến trước mặt, làm cho cả người Phi Nhi lập tức cứng ngắc.

Người ta đến tính sổ rồi!

“Là cô làm à?”

Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu. Phi Nhi mấp máy môi, tủi thân gật đầu, đầu cúi xuống thật thấp khiến cằm sắp chạm vào ngực .

Ngón tay thô kệch vẫn còn dính nước ướt át đột nhiên vỗ lên người nàng, nâng đầu của nàng lên để nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm kia. Đôi môi khêu gợi gợn lên một nụ cười nhẹ mê người rồi nói khẽ:

“Cứu Bổn vương, nay chuẩn cho cô một nguyện vọng.”

“A?”

“Cái gì cũng được, chỉ cần Bổn vương có thể làm được thì sẽ làm.”

Mắt chớp chớp, Phi Nhi lập tức giơ tay mà nói hưng phấn: “Tôi muốn báo cho cha tới đón tôi!”

“. . . Được!”

“Cám ơn!” Phi Nhi hiểu ý cười một tiếng, nụ cười ngọt ngào lập tức làm cho tất cả mọi người ở đây, bao gồm kẻ khiêu khích ở cách đó không xa đều ngây ngẩn cả người.

Thiết Hú nheo đôi mắt nhìn chăm chú vào bé con trong lòng chàng trai kia. Mặc dù trên mặt có vài vết thương chướng mắt, nhưng với nụ cười ngây thơ thuần khiết kia có thể khơi gợi sự mềm lòng tận nơi sâu thẳm nhất trong tâm linh của mỗi người, làm cho người ta kìm lòng không nổi mà đáp ứng mọi thứ cho nàng.

Đạt Y Đồ đối với thái độ của nàng có vẻ rất lưu ý, thiếu nữ đối với hắn lại có thái độ kính nhi viễn chi (??), phỏng đoán là vẫn có một khoảng cách.

Nàng là ai vậy?

Một người đáng tò mò như thế làm sao lại xuất hiện tại thảo nguyên, cùng tộc Đạt Mỗ có mối liên quan gì?

Thiết Oa ở bên cạnh đi tới bên người Thiết Hú, bàn tay mềm khoác lên vai của hắn mà thấp giọng hỏi: “Ca, nàng ta là ai?”

“Ta cũng muốn biết.”

“Là người mà tộc Đạt Mỗ tuyển phi sao?”

“Phỏng chừng như vậy.”

“Được, Ô Ti nói Hoàng Bộ Tuấn đến, chúng ta mau trở về xem hắn mang đến thứ gì.”

“Ừ!” Thiết Hú gật đầu, hạ lệnh với người bên cạnh “Đem người bị thương về, lại bảo mấy cao thủ đi dò thám thân phận nữ nhân kia.”

“Vâng, tộc trưởng.”

Đại chưởng vung lên ôm lấy em gái rồi xoay người, vừa đi vừa cao giọng rống: “Đạt Y Đồ, hôm nay bản tộc trưởng tạm tha cho ngươi một mạng, sau vài ngày nữa sẽ quay lại bắt tộc Đạt Mỗ ngươi, ha ha ha!”

Toàn bộ các dũng sĩ tộc Đạt Mỗ đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai nắm tay xiết chặt mà căm tức nhìn bóng dáng kiêu ngạo kia. Đều do gần đây tộc Đạt Mỗ bị mất người quá nhiều, không phải bị giết thì bị bắt đi. Cũng không biết là ai tác quái ở phía sau.

Ánh mắt của mọi người nhất loạt quay về hướng Đạt Y Đồ, gương mặt tuấn tú tràn đầy lo âu. Lần trước đi Minh Thành để tìm kiếm sự giúp đỡ thì bị nữ đế cự tuyệt, hơn nữa toàn bộ đồng minh đã đào ngũ, tất cả đều không biết nghĩ đến tình nghĩa. Thật đúng là không nghĩ tới còn ai có thể hợp tác để đoạt lại tộc nhân tộc Đạt Mỗ đã bị bắt làm tù binh.

Phi Nhi ở bên cạnh giật nhẹ chéo áo anh mà tò mò hỏi: “Hắn nói gì đó?”

“Không có việc gì. . . Ta lập tức phái người đưa tin cho Viễn Không sơn trang, để cha cô tới đón cô, mau rời khỏi nơi này.”

“Có phải có đại sự phát sinh không? Trông nét mặt các anh có vẻ khó coi.”

“Đó là chuyện riêng của tộc Đạt Mỗ, cô chỉ cần để ý vết thương của mình.” Đạt Y Đồ bỏ lại một câu nói rồi lạnh lùng xoay người đi về hướng lều vải.

Yên Chi đi tới bên cạnh Tạp Kỳ để nhận lại Phi Nhi, cảm tạ gật đầu rồi đi theo bọn họ ra phía sau để trở về bàn bạc kỹ hơn.

Ở cửa trại Đạt Mỗ, bọn lính đỡ tộc nhân bị thương lên, thu dọn chiến trường. May mắn là không ai hi sinh nên mọi người an tâm không ít. Người của tộc Đạt Mỗ đã quá ít nay lại gặp nạn mà chết người thì thật sự làm cho lòng người nguội lạnh.

Mấy binh lính đỡ đồng bạn mà lo lắng lắc đầu: “Tộc Cuồng Hú không biết khi nào mới buông tha chúng ta.”

“Yên tâm đi, tộc trưởng sẽ nghĩ ra biện pháp.”

“Nhưng tuyệt đối không thể để cho Thiết Oa kia làm Vương phi của chúng ta.”

“Đúng! Tuyệt đối không thể!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui