“Vậy còn có khuyết điểm gì, em cứ việc nói, anh chấp nhận được.” Tống An Thần bày ra thái độ trấn định không sao cả mà nói, kỳ thật trong lòng giống như con kiến bò trên chảo muốn hỏng mất.
Từ nhỏ anh chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, anh kế thừa tất cả gien ưu tú của bố mẹ, bao gồm vẻ ngoài, dáng người, cùng với chỉ số thông minh, từ lúc anh bắt đầu hiểu chuyện, anh là luôn được người khác vỗ tay ca ngợi ưu tú thẳng một đường cho đến giờ, từ lúc đi nhà trẻ đã bắt đầu có nhiều bé gái theo đuổi anh.
Rồi tới cấp hai cho về sau, nữ sinh theo đuổi càng thêm bạo dạng hơn, tỏ tình, viết thư, đưa bữa sáng, trên đường về nhà luôn bị vây quanh, có thể nói anh là được phụ nữ theo đuổi mà lớn lên, nói khoa trương một chút chính là một con muỗi cái bay qua bên người anh, đều sẽ bị hormone nam tính của anh hấp dẫn mà đậu lên.
Nhưng người phụ nữ trước mắt này vậy mà lại nói khuyết điểm của anh nhiều đến tàn nhẫn, hôm nay anh thật ra muốn nhìn xem cô có thể vẽ ra cái lý do gì!
Mắt đẹp Hạ Chi Tình liếc mắt Tống An Thần một cái, buông tay nói: “Nếu anh lựa chọn chịu ngược, tôi đây cũng không khách khí.
Trừ bỏ bá đạo, anh còn không biết săn sóc người khác, quá phúc hắc, hay chọc ghẹo người ta, cuối cùng cũng là quan trọng nhất, chính là bát tự của anh và tôi tương khắc, từ sau khi quen biết anh, tôi chẳng gặp phải chuyện tốt lành gì, cho nên tóm lại một câu, hai ta không thích hợp.”
Mà hai người còn tồn tại một cái khuyết điểm chính là làm chung công ty, cô không dám nói, sợ nói xong, ngày mai Tống An Thần sẽ lập tức xào cô như con mực.
Không săn sóc, thật ra có một chút, nhưng không phải hoàn toàn không có, anh chỉ là săn sóc không rõ ràng mà thôi, mà thôi! Giống như điện thoại cô hỏng rồi, anh cũng không phải là tìm một cơ hội mua điện thoại mới cho cô sao? Còn có sau khi anh dọn vào đây ở, bữa sáng mỗi ngày không phải cũng là anh làm sao? Sao cô lại có thể đối với chuyện này lại làm như không thấy chứ?
Quá phúc hắc, thích trêu cợt người khác, điểm này anh thừa nhận, không phản bác, chỉ là anh có thể sửa a, anh có thể hạ thấp IQ và EQ, nhân nhượng trình độ của cô còn không được sao?
Mà cuối cùng, cái cô gọi là quan trọng nhất —— tương khắc, đây là cái quỷ gì a! Đây đã là thời đại nào, vậy mà còn có người tin loại bát tự tương khắc này?
Khóe miệng Tống An Thần mím lại mím, khắc chế lại khắc chế, nhịn xuống không cho mình vừa mở miệng liền châm chọc cô, miễn cho lại bị phán cái tội phúc hắc không săn sóc vân vân, chờ anh nhẫn nhịn xong, cảm thấy bản thân đã có thể khống chế cảm xúc, anh ngẩng đầu lên liền sững sờ tại chỗ, nơi nào còn có bóng dáng Hạ Chi Tình?!
Tống An Thần nhìn cửa phòng cô đóng chặt, tay nắm lại rồi thả ra, thật là, hôm nay mọi chuyện đều không được gì hết a, chẳng lẽ là do anh không có lật xem ngày hoàng đạo sao?
Tống An Thần chung quy vẫn là không đi gõ cửa phòng cô, bây giờ thời gian đã quá muộn, nếu làm ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi vậy sẽ lập tức lại phán anh hai đại tội "bá đạo và không săn sóc".
Đứng trước cửa phòng Hạ Chi Tình một hồi lâu, anh yên lặng xoay người về phòng của mình.
Hạ Chi Tình núp ở sau lưng cửa, tim đập nhanh hơn thỏ, trái tim dường như muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài, cô ngăn lại trái tim đang đập liên hồi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cô thật là quá anh dũng! Cô vậy mà dám phê bình Tống An Thần, nhìn vẻ mặt ăn mệt kia của Tống An Thần, cảm giác thật là quá sảng khoái!
Cô cũng không biết từ đâu mình lại có dũng khí này, phải biết rằng, Tống An Thần không chỉ là Boss của cô, mà còn là chủ nợ của cô, lại còn có phương thức liên lạc với ba mẹ cô, nếu anh dưới sự tức giận mà đem chuyện anh giả làm bạn trai cô nói cho mẹ Tô thì cô cũng chỉ có thể ăn không hết gói đem đi! Nhưng vừa rồi cô hoàn toàn không nghĩ tới mấy thứ này, chỉ cảm thấy cô không thể lại chịu áp bách mà sống như vậy, cô muốn sống như một người tự do dân chủ, cô muốn khởi nghĩa!
Vì thế đầu óc nóng lên, cô liền…… Sau khi lý trí trở về, cô bắt đầu có chút hối hận, không phải hối hận vì đã từ chối Tống An Thần, mà là hối hận đem chuyện này làm căng thẳng như vậy, nếu trời cao nguyện ý cho cô cơ hội một lần nữa, cô sẽ dùng giọng nói ấm áp như gió xuân mà từ chối Tống An Thần, chứ không phải giống như vừa rồi "gió thu cuốn hết lá vàng" như vậy.
Cô hối hận a, lấy bụng dạ hẹp hòi của Tống An Thần, không biết ngày mai lên công ty anh sẽ trêu cợt cô như thế nào, thậm chí còn sẽ "xử" cô, thật là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, không phải cô không có chí khí, mà là hiện thực thật sự quá tàn khốc, ngay cả ăn cơm đều trở thành vấn đề còn nói đến chí khí cái gì!
Nhưng mà giờ có hối hận cũng vô dụng, trên đời không có thuốc hối hận, cũng không có chuyện biết trước mọi việc.
Cô cách ván cửa, lúc nào cũng chú ý động tĩnh bên ngoài, cho đến nghe được tiếng Tống An Thần về phòng đóng cửa lại, trái tim cô lúc này mới tạm thời thả xuống, cô cầm áo ngủ rón ra rón rén mà vọt tới nhà vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất mà tắm.
Sau đó, trước khi bị Tống An Thần phát hiện mà chạy nhanh về phòng ngủ.
Một đêm này, có người vui mừng, có người sầu não, có người yên giấc, có người mất ngủ.
Cùng dưới một mái nhà nhưng khác phòng, Hạ Chi Tình bởi vì đi đường quá nhiều mà ngủ thật sâu, mà cách một bức tường, Tống An Thần dựa đầu vào trên gối, trầm tư đến hừng đông mới mơ mơ màng màng ngủ.
*************
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Chi Tình đã bị đồng hồ báo thức làm ồn mà thức dậy, lúc này đây cô không có giãy giụa, cũng không có lưu luyến mà “vèo” một tiếng từ trên giường bò lên, tròng vào quần áo liền cầm ví tiền, rất cẩn thận mà đi ra ngoài mua bữa sáng.
Tối hôm qua trước khi ngủ, cô đã suy nghĩ một chút, cảm thấy rằng lời nói tối qua của cô đúng là hơi nặng lời, cho nên cô quyết định sáng hôm nay sẽ dậy sớm đi mua bữa sáng nhằm lấy công chuộc tội, hy vọng sáng sớm Tống An Thần thức dậy nhìn thấy bữa sáng "lấy lòng" này mà có thể quên chuyện không thoải mái tối hôm qua (tuy rằng cảm thấy khả năng này rất nhỏ, nhưng vẫn là thử một lần).
Gió nhẹ từ từ thổi tới, sáng sớm đầu xuân vẫn là có chút lạnh, Hạ Chi Tình nắm thật chặt áo khoác trên người, chân bước chậm, chuẩn bị ra cửa hàng bên ngoài tiểu khu mua bữa sáng.
Cô hít một ngụm thật sâu không khí mới mẻ vào sáng sớm, cảm thấy toàn bộ thể xác và tinh thần đều được gột rửa một chút, trên bầu trời, mặt trời đã từ từ dâng lên, ánh nắng bình minh nhuộm thành một mảnh màu cam phía đông, nhìn qua giống như là có người không cẩn thận đánh đổ ly nước cam, Hạ Chi Tình nhìn thoáng qua mọi người xung quanh đang dần dần bận rộn lên, gia tăng bước chân, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói ——
“Chi Tình.”
Cô xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Lâm Sâm đang mặc một bộ đồ ngày thường màu trắng đứng ở bên xe BMW, khuôn mặt tươi cười mà nhìn cô.
Cô hơi hơi giật mình, nhìn Lâm Sâm đang đứng đối diện bên đường mà hô một tiếng nói: “Sớm như vậy, sao cậu lại ở chỗ này?”
Cô một bên nói, một bên đi tới chỗ Lâm Sâm, ánh nắng sáng sớm xuyên qua khe giữa các toà cao ốc chiếu xuống tới, dừng ở trên người anh, trên đầu, trên mặt, làm cả người anh nhìn qua như đang đắm chìm trong một vòng ánh sáng màu vàng, trông rất đẹp mắt.
Có mấy cô gái dậy sớm đi làm nhìn thấy Lâm Sâm đang đắm chìm trong ánh mặt trời, đôi mắt đều dời không ra.
Lâm Sâm hai chân thon dài, chỉ chốc lát sau liền băng qua đường đi đến chỗ cô bên này.
“Chào buổi sáng, Chi Tình.”
“Chào buổi sáng, Lâm Sâm, sớm như vậy, sao cậu lại ở chỗ này?” Hạ Chi Tình chào hỏi Lâm Sâm đồng thời đem câu hỏi trong lòng lại nhắc lại một lần nữa.
Lâm Sâm nhìn cô rồi lộ ra một hàm răng trắng tinh có thể đi chụp quảng cáo mà cười nói: “Mình đến chỗ này xử lý một chút công việc, lúc ăn sáng nhớ tới cậu cũng đúng lúc ở đây, vì thế mua nhiều một phần đến cho cậu.”
Hạ Chi Tình nhận bữa sáng Lâm Sâm đưa qua, mở ra vừa thấy có cháo, mì xào, bánh ngọt Mã Lai, bánh quẩy sữa đậu nành, sandwich và một chai sữa, các món Trung, Tây đều có cả.
Cô ngẩng đầu, bật cười nói: “Sao cậu mua nhiều như vậy, một mình mình ăn sao hết.”
Đôi mắt của Lâm Sâm rơi xuống đôi môi hồng hào và bóng loáng của cô, nhưng anh nhanh chóng dời đi.
Anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Chi Tình cười nói: “Mình không biết cậu thích cái gì, cho nên gọi mỗi món một phần trong cửa hàng, không biết cậu có thích ăn hay không?”
Hạ Chi Tình vội vàng gật đầu, “Có, đương nhiên là có, mình rất dễ nuôi, có thể ăn no là được.”
Lâm Sâm cười: “Mình cũng cảm thấy như vậy.”
Lực chú ý của Hạ Chi Tình đặt ở bữa sáng nên không nghe rõ lời Lâm Sâm nói, vì thế ngẩng đầu hỏi: “Cái gì? Vừa rồi cậu nói cái gì? Mình nghe không rõ.”
Lâm Sâm lắc đầu, “Không có gì.
Cậu mau trở về ăn đi, có cần mình đưa cậu đi làm không?”
Cô nghe vậy thì lắc đầu, “Không cần, mình có xe, cậu mua bữa sáng nhiều như vậy mà mình lại lấy đi hết, thực sự có chút ngại ngùng, hay là mình trả tiền cho cậu nha?”
Ngón tay trắng nõn thon dài của Lâm Sâm nâng lên, chọt lên cái trán cô một chút xém làm cô té ngửa, giọng nói mang theo oán trách nói: “Nếu tính toán chút tiền này với mình, mình sẽ giận đó.”
Hạ Chi Tình theo bản năng muốn sờ chỗ bị chọt, chỉ là hai tay đang cầm lấy bữa sáng nên căn bản không thể chạm tới, có điều Lâm Sâm xuống tay không hề nặng.
Ý của Lâm Sâm cô hiểu, tối hôm qua hai người gặp mặt, Lâm Sâm giành thanh toán rồi lại đưa cô về, cô cũng có chút ngượng ngùng, muốn trả phí cho anh, Lâm Sâm tất nhiên từ chối.
Cô ngượng ngùng cười một chút, “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, luôn là chịu ân huệ của cậu, mình sẽ ngượng ngùng.”
Lâm Sâm nhìn mặt cô một hồi lâu, nói: “Nếu là cậu thật sự cảm thấy ngượng ngùng, vậy đêm nay cậu liền mời mình ăn tối đi.”
“Được a.” Hạ Chi Tình không hề suy nghĩ liền đồng ý luôn, cô thật sự không muốn nhận ân huệ của người khác quá nhiều.
Nhưng Lâm Sâm nghe được câu trả lời của cô, trên mặt nở ra một nụ cười càng thêm xán lạn, “Vậy hẹn đêm nay không gặp không về nha.”
Cô gật đầu, sau đó nói với Lâm Sâm, “Vậy mình lên trước đây, cảm ơn bữa sáng của cậu.”
“Mình đưa cậu đi lên đi.” Nhìn thấy hai tay cô bê đầy đồ, Lâm Sâm đi lên phía trước hai bước đề nghị nói.
Hạ Chi Tình thiếu chút nữa nói được, cũng may chữ “được” kia giữ lại ở trong miệng không có nói ra, cô nhớ tới trong nhà còn có một đại tôn thần —— Tống An Thần.
Kỳ thật Lâm Sâm là bạn của cô, giúp cô bê chút đồ đi lên, căn bản không có vấn đề gì, hơn nữa, cô sao lại cần phải cố kỵ đến cảm nhận của Tống An Thần chứ? Nhưng mà không biết vì sao, cô chính là cảm thấy không ổn, không muốn để Lâm Sâm gặp được Tống An Thần, càng không muốn để Tống An Thần biết được sự tồn tại của Lâm Sâm.
Vì thế cô mở miệng uyển chuyển từ chối nói: “Không cần, mình tự đi lên là được, lại làm phiền cậu, mình thật sự thật sự ngượng ngùng".
Lâm Sâm tiến lên hai bước, lấy bữa sáng trong tay cô, nhìn cô chớp chớp mắt, cười nói: “Mình đây rất là kỳ quái, thích bị người ta làm phiền, cho nên cậu không cần phải cảm thấy ngượng ngùng, tận lực tới làm phiền mình đi.”
Tuy rằng chỉ số thông minh của Hạ Chi Tình không cao, nhưng cũng không đến mức là nghe không ra Lâm Sâm đang nói lời hay an ủi cô, bữa sáng đúng là có chút quá nhiều, cô cầm không cẩn thận sợ cháo và sữa đậu nành sẽ đổ ra, nếu là có người giúp cô cùng nhau bê đi lên là tốt nhất, nhưng mà…… cô nghĩ tới khuôn mặt của Tống An Thần đen còn hơn đáy nồi kia, không nhịn được rùng mình một cái.
“Đi thôi, yên tâm đi, mình chỉ đưa cậu đến cửa thang máy, cậu không cho mình vào, mình tuyệt đối sẽ không tự tiện vào căn hộ của cậu.” Lâm Sâm nhìn ra do dự của Hạ Chi Tình, vì "thế thấu hiểu lòng người" mà đưa ra phương án tốt nhất.
“Vậy được rồi.” Đối phương đã nói đến nước này, nếu cô lại ra sức từ chối thì cũng quá khó coi đi.
Lâm Sâm rất lịch sự nhận lấy phần lớn bữa sáng trong tay của cô, chỉ chừa lại hai phần nhỏ cho cô bê, hai người sóng vai mà đi, tầm mắt những người đi đường đều dừng trên người Lâm Sâm trước, sau đó lại rơi xuống trên người Hạ Chi Tình, đều là tràn ngập hâm mộ ghen tị.
Hai người không nói gì, không khí hơi hơi có chút xấu hổ, Lâm Sâm mở miệng đánh vỡ yên lặng giữa hai người, nghịch ngợm nói: “Căn hộ của cậu có phải rất loạn hay không? Cho nên mới không để người khác đi vào, cậu thành thật nói cho mình, mình sẽ không cười cậu đâu.”
“Mới không có đâu!” Cô hừ một tiếng, hơi hơi nhu môi, trên mặt mang theo vài phần nũng nịu của con gái.
Lâm Sâm nhìn cô làm nũng, ý cười khóe miệng càng sâu, “Cậu đừng mà phủ nhận, khẳng định là như vậy, khẳng định là con heo.”
“Cậu mới là con heo, cả nhà cậu mới là con heo!” Hai người một đường cãi nhau ầm ĩ, rất mau đã tới đến lầu cô ở.
“Công chúa điện hạ thân mến, cô thật sự không cần tại hạ bồi cô đi lên sao?” Lâm Sâm đứng ở thang máy, lại lần nữa hỏi.
“Cậu lui đi, bản công chúa tự có biện pháp thu phục.” Hạ Chi Tình đùa theo anh mà nói, nói xong bản thân lại cười “phụt” một tiếng, hoá ra thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm tính cách một người, trước kia Lâm Sâm là một người hướng nội, hay thẹn thùng, ít nói, nơi nào giống hôm nay vừa hài hước thú vị, lại thấu hiểu lòng người như vậy, có điều trên người anh có một thứ từ đầu đến cuối đều không đổi, đó chính là nụ cười ấy, trước sau vẫn luôn ấm áp như vậy.
“Tuân mệnh.” Lâm Sâm đem bữa sáng đưa cho Hạ Chi Tình, đúng lúc thang máy đang xuống dưới, “Đừng quên cuộc hẹn đêm nay.”
Hạ Chi Tình nhìn khóe miệng tươi cười của Lâm Sâm, trái tim đập lỡ một nhịp, không biết là bởi vì anh tươi cười, hay là bởi vì hai chữ “hẹn hò” nữa, cô nhìn Lâm Sâm gật gật đầu, mặt hơi có chút mất tự nhiên mà nóng lên, cô sợ Lâm Sâm nhìn ra, vội vàng chọt cái nút đóng cửa vài cái.
Lâm Sâm nhìn cửa thang máy trước mặt từ từ đóng lại, nhớ tới vừa rồi cô có chút bộ dáng 囧 thẹn thùng, khóe miệng lại lần nữa cong lên, xoay người rời đi.
*****************
Hạ Chi Tình quay về nhà, giống như làm ăn trộm mà thò đầu vào, phát hiện trong phòng khách không có bóng dáng Tống An Thần, lúc này mới hào phóng mà vọt vào, đem bữa sáng đặt lên trên bàn ăn, cầm lấy một hai món mà bản thân thích ăn để chuẩn bị một lát nữa lên công ty ăn, sau đó về phòng thay quần áo đi làm.
Kỳ thật hiện tại còn rất sớm, chỉ là cô không muốn đụng phải Tống An Thần, tuy rằng một lát nữa ở công ty khi pha cà phê cho anh, vẫn là tránh không được sẽ chạm mặt anh, nhưng lúc này cô không muốn nghĩ nhiều, có thể trốn nhất thời thì nhất thời đi, Hạ Chi Tình thực hành kế sách thứ 36 "rùa đen rụt đầu" của mình.
Khoảnh khắc Hạ Chi Tình đóng cửa phòng cô lại thì cửa phòng Tống An Thần vừa lúc mở ra, vẻ mặt Tống An Thần đen giống như cống thoát nước, anh đi đến bàn ăn, mắt phượng thon dài nhìn bữa sáng trên bàn, loé lên một tia nguy hiểm…….