Hạ Chi Tình cho rằng Tống An Thần sẽ dẫn cô đi ăn nhà hàng Tây hoặc là nhà hàng Trung Quốc nơi tương đối cao cấp, không ngờ rằng anh lại dẫn cô đi tiệm ăn khuya.
Cô không phải khinh thường tiệm ăn khuya, cô và Lâm Du còn là fans trung thành của tiệm ăn khuya nữa đó.
Cô chỉ là không ngờ Tống An Thần là một phú nhị đại lại biết được mấy tiệm ăn này, hơn nữa lại ăn vô cùng ngon miệng.
Tống An Thần vừa mới tiêu diệt xong một con tôm hùm đất xào cay, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Chi Tình đang nhìn anh không chớp mắt, vì thế khóe miệng cong lên hài hước nói: “Tuy rằng anh biết anh rất đẹp trai, nhưng em nhìn chằm chằm anh như vậy, anh cũng sẽ ngượng ngùng, nếu em thật sự muốn nhìn vậy đợi sau khi trở về anh sẽ cho em nhìn đủ.”
Hạ Chi Tình thật là vừa 囧 vừa cạn lời, anh mà biết ngượng ngùng? Vậy heo mẹ cũng có thể leo cây! Cô trực tiếp làm lơ vẻ mặt đang cười xấu xa của người nào đó, cầm lấy con tôm hùm đất, xem nó trở thành người nào đó mà hung hăng cắn xuống, vừa mới cắn xuống, không biết bị xui xẻo gì thế mà lại cắn trúng đầu lưỡi, đau đến mức cô le lưỡi ra giống như chó thở hô hô.
Tống An Thần vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Đừng nóng vội, vẫn còn nhiều lắm, không ai dành ăn với em đâu, nếu không đủ chúng ta có thể gọi tiếp.”
Cô thật là khóc không ra nước mắt, cú cắn kia của cô là đem tôm hùm đất trở thành nhà tư bản Hoàng Thế Nhân đầu thai thành Tống An Thần mà cắn, cho nên xuống lực độ vô cùng lớn.
Vậy nên có thể tưởng tượng ra đầu lưỡi này có bao nhiêu đau a, nhưng cô không thể nói, đúng là người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng nói không nên lời.
Tống An Thần thò lại gần, dùng đèn pin điện thoại chiếu chiếu đầu lưỡi của cô, phát hiện đã sưng đỏ lại có tí tơ máu, lập tức kêu chủ quán tính tiền.
“ày, ày òn ưa ăn ong âu?” (này, này còn chưa ăn xong đâu) Hạ Chi Tình cong đầu lưỡi ngăn cản nói.
Cũng may chỉ số thông minh của Tống An Thần đủ cao để có thể hiểu được ý của cô, anh nhướng mày nhìn cô nói: “Bộ dạng này của em còn có thể nuốt trôi sao?”
Cô không cam lòng mà lắc đầu.
Tống An Thần thanh toán xong, kéo cô đứng lên nói: “Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện trước, đã ăn loại đồ ăn cay như vậy, chỉ sợ ngày mai em muốn nói lại nói không được, nếu một lát nữa em còn đói, quay về anh sẽ nấu cho em ăn sau.”
“Anh hứa rồi đó!” Cô lại sợ anh đổi ý.
Cô thường xuyên nghĩ không ra, bộ dáng Tống An Thần nhìn qua là một công tử thiếu gia, ngón tay thon dài trắng nõn, mười ngón tựa như không dính nước xuân, nhưng mà xào rau nấu cơm mọi thứ đều tốt, lại còn nấu được mỗi món sắc hương vị đều đầy đủ, một món ăn bình thường nếu là do anh nấu ra đều vô cùng ngon.
Rất nhiều lần cô đều muốn nhận Tống An Thần sư phụ, anh cũng không keo kiệt mà dạy cô.
Nhưng rõ ràng là cùng một nguyên liệu nấu ăn nhưng khi nấu xong hương vị lại kém một chút.
Đẹp trai lại biết nấu ăn, xem như là một ưu điểm đi, tối hôm qua khi cô phân tích ưu điểm hình như để sót cái này.
Xem đầu lưỡi của cô sưng thành dáng vẻ kia mà bộ dáng vẫn là đồ tham ăn không chống cự được dụ dỗ của mỹ thực, Tống An Thần nhịn không được bật cười, anh giơ tay, thân mật mà quẹt lên chiếc mũi cao của cô: “Mèo nhỏ ham ăn.”
Hạ Chi Tình hừ một tiếng đáp lại, làm đồ tham ăn kể cả đầu lưỡi có sưng thì mỹ thực cũng không thể cô phụ!
Hai người cũng chưa phát hiện ra mấy người ăn khuya bên cạnh đều đặt tầm mắt lên trên hai người bọn họ, nam đẹp trai, nữ xinh gái, thật sự là một đôi "cảnh đẹp ý vui".
Tống An Thần dựa theo kế hoạch của mình mà đưa cô đi bệnh viện, xử lý đơn giản miệng vết thương, sau đó về nhà nấu cho cô một tô mì trứng gà kèm rau xanh, cô ăn đến mức bụng nhỏ hơi nhô lên mới bằng lòng cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.
*********************
Ngày hôm sau thức dậy, Hạ Chi Tình phát hiện đầu lưỡi đã tiêu sưng rất nhiều, nói chuyện lưỡi cũng không đau, không nhịn được mà ở trong lòng cảm thán Tống An Thần có dự kiến trước, bằng không hôm nay cô sao có thể đi theo khách hàng đàm phán đây?
Hôm nay cô khôi phục lại thời gian rời giường như trong dĩ vãng, ngày hôm qua kia chỉ là ngẫu nhiên động kinh, muốn cô mỗi ngày dậy sớm như vậy đi mua bữa sáng, đó là chuyện tuyệt - đối - không - có - khả - năng! Cô chậm rì rì từ trong ổ chăn bò ra, đi đến phòng khách, phát hiện trên bàn ăn đã sớm đặt lên bữa sáng mà Tống An Thần nấu cho cô, phía dưới bữa sáng còn kẹp một tờ giấy nhỏ: Mèo nhỏ ham ăn, đầu lưỡi của em còn chưa lành, tạm thời đừng ăn mấy món quá khó tiêu hóa, hôm nay anh nấu cho em món cháo sò với tôm tươi cùng với trứng chiên chín tám phần, nhớ rõ nhất định phải ăn hết toàn bộ —— Thần của em【 gương mặt tươi cười 】.
Bỏ qua câu cuối cùng kia, Hạ Chi Tình có chút bồi hồi mà nghĩ lại.
Dường như cô lại phát hiện ra một ưu điểm mới của Tống An Thần, không, phải nói là hai cái.
Một cái là bị cô để sót, từ sau khi anh dọn vào ở, bữa sáng của cô hầu như là do Tống An Thần nhận thầu.
Bình thường cô đều là ăn quá bữa hoặc hôm nay ăn mai bỏ bữa, lâu dần như vậy nên bị đau bao tử.
Nhưng từ khi Tống An Thần vào ở, mỗi ngày anh đều dậy sớm làm bữa sáng cho cô, nói rõ ràng chính là nấu bữa sáng chứ không phải mua bữa sáng.
Mà càng quan trọng hơn tay nghề của anh vô cùng đỉnh cao, mỗi ngày anh đều nấu bữa sáng biến đổi đa dạng, làm cô trăm lần ăn đều không ngán, dưới sự nuôi dưỡng của anh, bệnh đau dạ dày ngày thường hay muốn tới cửa bái phỏng một chút, vậy mà ba bốn tháng này, số lần tới càng ngày càng ít.
Nghĩ vậy, Hạ Chi Tình có chút ngượng ngùng mà chà xát mũi, cô như vậy có tính là đang ở trong phúc mà không biết phúc không a?
Mà một cái ưu điểm khác là vừa rồi mới rút ra, Tống An Thần không có như trong tưởng tượng của cô là không biết săn sóc, mà giống như là người đàn ông cẩn thận hơn.
Mà càng làm cô bồi hồi hơn chính là cô đang nghĩ đến chuyện lúc trước, nào là điện thoại Iphone rồi khi về nhà lúc Tết, anh đã chuẩn bị tốt quà tặng cho ba mẹ, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại của cô như thế nào bla bla.
Chỉ là, sao anh lại làm như vậy chứ? Lúc trước cô cũng không nghĩ ra, anh tặng quà cho ba mẹ và các trưởng bối đều vượt qua tiền mà cô thuê anh, chẳng lẽ nói thật lâu trước kia (trước khi cùng cô về quê) anh đã yêu cô sâu sắc? Đúng, nhất định vậy, tối hôm qua không phải anh đã nói sao? Quyết định này của anh là trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới nói ra.
Không ngờ a, thật là không ngờ a, hoá ra cô lại là người có mị lực như vậy!
Tầm mắt của cô lại rơi xuống câu “Thần của em” kia, trái tim bỗng như nai con chạy loạn cả lên, còn lướt qua một tia vui sướng mật ý, Hạ Chi Tình bụm mặt, chân nhảy đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Bên này ngọt như mật lại không biết ở bên kia, không xa ngoài cửa tiểu khu có người đứng thẩn thờ trong gió se lạnh, đứng đến dường như cứng đờ, bữa sáng trong tay cũng theo thời gian trôi đi mà dần dần lạnh đi……
“Thật si tình, nếu mình có anh bạn trai đẹp trai lại mỗi ngày dậy sớm mua bữa sáng cho mình, mình nguyện ý giảm mười năm tuổi thọ.” Một cô gái đi ngang qua hâm mộ ghen tị mà nhìn bạn của cô nói.
“Mười năm thì tính là gì, mình nguyện ý giảm thọ hai mươi năm.” Bạn cô so với cô càng ác liệt hơn.
Hai người đi ngang qua soái ca trước mặt, mỗi bước đi đều lưu luyến, hy vọng làm cho soái ca chú ý, đáng tiếc hai mắt soái ca đều nhìn chằm chằm vào tiểu khu Cẩm Tú phía trước, ngay cả động cũng không động, hai cô gái nghĩ tuy rằng các cô chưa có gặp qua hòn vọng phu nhưng hòn vọng thê sống sờ sờ này các cô hôm nay đã được diện kiến.
**************************
Đến công ty, giám đốc Lâm đã đến trước đó liền lập tức kêu cô qua, Hạ Chi Tình đem phương án đã chuẩn bị một buổi tối nộp lên, khẩn trương nhìn giám đốc Lâm.
Giám đốc Lâm vẻ mặt nghiêm túc, không chút cẩu thả mà lật xem phương án, một lát sau, ông ta rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén lại thêm vài phần tán thưởng: “Không tồi, làm rất tốt, nếu nói phương án này được 90 điểm thì mấy phương án trước đó của cô cùng lắm là 60 điểm, vừa vặn đạt tiêu chuẩn còn không thì chính là rác rưởi!”
Hạ Chi Tình thật muốn trợn trắng mắt, giám đốc Lâm, ngài xác định, khẳng định, makesure ngài đây là đang khen tôi sao? Chỉ là có người khen như vậy sao? Nếu ngài thật sự thích khích lệ kiểu như vậy, tôi nguyện ý nói với ngài rằng: Giám đốc Lâm, tôi thật muốn đem size giày 37 của tôi tát lên bản mặt size 42 của ông.
Cô nhìn mặt giám đốc Lâm kia so với người đóng vai Holmes còn muốn dài hơn, lại còn không có mị lực, hơi hơi lắc đầu, thôi bỏ đi, nhân sinh gian nan có một số việc đừng nên vạch trần, cô vẫn nên rộng lượng một chút, tha thứ cho ông ta đi.
“Cô trở về chuẩn bị một chút, nửa tiếng sau chúng ta xuất phát.”
Cô nói "vâng" sau đó xoay người đi ra văn phòng của giám đốc Lâm, vừa mới ra khỏi phòng giám đốc Lâm, cô liền móc điện thoại từ trong túi quần ra, mở khóa mật mã liền thấy tin nhắn Tống An Thần gửi tới.
“Mèo nhỏ ham ăn, hôm nay em phải đi gặp khách hàng nên không cần lại đây pha cà phê, fighting!”
Nhìn thấy tin nhắn của Tống An Thần, Hạ Chi Tình rùng mình một cái, cô chưa bao giờ biết bá đạo tổng tài lại cách người đàn ông si tình chỉ có một đường như vậy, cô giống như mở ra hộp Pandora làm phóng ra tính cách thật bên trong của Tống An Thần, vừa dịu dàng lên quả thực có thể làm người ta chết chìm trong đó, chỉ là không biết việc này là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?
Cô vừa đi vừa nghĩ nên trả lời Tống An Thần như thế nào, hay là đơn giản khỏi trả lời đi.
Bỗng nhiên, dưới chân cô như bị thứ gì vướng phải, cả người “phanh” một tiếng ngã xuống phía trước, điện thoại vẽ ra một đường parabol duyên dáng ở giữa không trung rớt xuống mặt đất, Hạ Chi Tình đang quỳ bò trên mặt đất đồng thời lại nghe được tiếng điện thoại vỡ tan xác.
Đầu gối truyền đến từng cơn đau đớn.
Trong văn phòng mọi người đa số đều đang vùi đầu làm việc, nghe được âm thanh lúc này mới sợ tới mức ngẩng đầu lên, Tiểu Ni phản ứng trước, từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, chạy tới đỡ cô lên, “Sao vậy? Có bị thương chỗ nào không?”
Hạ Chi Tình đỡ Tiểu Ni đứng lên, bởi vì hôm nay muốn đi gặp khách hàng cho nên ra lúc ra cửa cố ý chọn một đôi giày cao gót khá cao để tới đền bù chiều cao của bản thân, nhưng cô trăm triệu lần không ngờ tới sẽ xui xẻo như vậy, bị ngã như vậy đầu gối bị rách không nói, chỗ mắt cá chân cũng có chút ẩn ẩn đau, không biết có phải bầm rồi hay không.
Các đồng nghiệp khác cũng vây quanh lại, sôi nổi hỏi cô có sao hay không, còn có người giúp cô nhặt lên điện thoại bị rơi, mà chỉ có một người, ngồi gần hiện trường nhất lại từ đầu đến cuối trên mặt mang theo một biểu cảm lạnh nhạt hoặc là vui sướng khi thấy người gặp họa không liên quan đến mình mà tươi cười, người đó chính là Linda.
Hiển nhiên Tiểu Ni cũng phát hiện Linda không thích hợp, vì thế lớn tiếng mà nói bóng nói gió hỏi Hạ Chi Tình nói: “Đang êm đẹp mà, sao lại bị té ngã, có phải bị vấp phải thứ gì hay không?”
Khuôn mặt Linda giả tạo nhưng não thì không có, Hạ Chi Tình còn chưa trả lời, cũng chưa có chỉ tên nói họ đến trên đầu cô ta, cô ta liền thiếu kiên nhẫn trước, chột dạ nói: “Họ Vương, cô nói vậy là có ý gì? Chỗ Hạ Chi Tình té gần tôi nhất, cô nói như vậy không phải tương đương đang nói là tôi vướng ngã cô ta?!”
Tiểu Ni tuy bề ngoài Babi nhu nhược nhưng nội tâm chính là ở một con Kingkong vô cùng cường hãn, cô liếc Linda một cái, cười lạnh nói: “Tôi cái gì cũng chưa có nói, nhưng là có người thích lạy ông tôi ở bụi này, không đánh đã khai, vậy khó mà nói.”
Bị Tiểu Ni nói ra như vậy, Linda kia đã qua tuổi dậy thì mà mặt còn mọc đầy mụn lập tức tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt, trên mặt vốn dĩ cũng có chút mụn sinh mủ trông có vẻ rất lớn, quả thực không cách nào nhìn thẳng.
Vài đồng nghiệp nam vốn dĩ đang đợi xem Linda tiếp theo sẽ tiếp chiêu như thế nào đều không thể chịu nổi mà đem mặt dời đi, nhìn tới mặt Tiểu Ni.
Linda đứng lên, chỉ vào Tiểu Ni nói: “Họ Vương, cô có dám thề độc hay không, việc này nếu là không phải tôi làm, nhà cô chết hết cả sổ hộ khẩu!”
Mọi người hít một hơi, có chuyện gì thì từ từ nói, đây lại đụng đến loại chuyện trù chết cả nhà người ta, có phải ác độc quá hay không.
Hạ Chi Tình chạm chạm Tiểu Ni, “Thôi bỏ đi Tiểu Ni, không cần phải cãi nhau với loại người như cô ta.”
Mỗi bộ phận trong công ty đều có cạnh tranh, công ty lớn như vậy còn chia bè kết phái, loại ám đấu này không có lãnh đạo nào mà ngăn cản được, nhưng loại cãi nhau công khai này lại có văn bản quy định rõ ràng, ở công ty cãi nhau ẩu đả, nhẹ thì phạt một tháng tiền lương, nặng thì sa thải.
Tính cách cô tuy rằng có chút "bánh bao", nhưng lúc đối xử với bạn bè, cô nói chuyện vẫn rất nghĩa khí, việc này do cô mà ra, cô không muốn Tiểu Ni vì cô mà cuối cùng lại bị công ty trách phạt.
“Hạ Chi Tình, cô nói rõ ràng cho tôi! Cái gì kêu tôi là loại người này, tôi loại người này thì làm sao? Ít nhất là tôi quang minh chính đại, tôi không trộm đồ, không quy tắc ngầm, không giống có một số người, không biết là bồi lãnh đạo ngủ được mấy đêm mới đổi được đặc quyền pha cà phê rồi cướp đơn trong tay người khác!”
Bàn tay Linda dương như chọc lên trên mặt Hạ Chi Tình, Hạ Chi Tình quả thực là không thể nhịn được nữa, cô “bang” một tiếng, mạnh mẽ ném tay Linda ra, từ trên cao mà nhìn xuống Linda cao chỉ có 1m53 nói:
“Miệng của cô là buổi sáng chưa có đánh răng, hay là lấy nhầm mấy thứ bài tiết tưởng kem đánh răng mà đánh? Phun ra thối như vậy! Linda, chuyện cô nói thật sự là gắp đá bỏ tay người, nếu cô dám nói như vậy thì hy vọng lúc tới trước mặt lãnh đạo, tốt nhất cô cũng phải có gan thừa nhận.
Bất quá cô không thừa nhận cũng sao, nơi này có nhiều người như vậy có thể làm chứng, cô không muốn nhận cũng hết cách.
Còn có, cuối cùng xin khuyên cô một câu, mọi chuyện tôi làm được đều là do tôi dùng đôi bàn tay của mình thành thật kiên định, thanh thanh bạch bạch mà đạt được, tôi không cần trộm của người khác, càng không bị quy tắc ngầm, mà cô, a, không phải không muốn trộm của người khác, cũng không phải không muốn bị quy tắc ngầm, mà là cô căn bản không có người muốn "làm" quy tắc với cô, có rảnh thì đến trước gương toilet soi dung nhan của cô đi!”
Nghe vậy, trong văn phòng vài giây hoàn toàn lặng im, các bạn nhỏ lúc ấy đều chấn kinh rồi.
Nữ cường như thế, miệng lưỡi sắc bén như thế, “khắc nghiệt” như thế, lại vả mặt người ta như thế, có thật là Hạ Chi Tình lịch sự văn nhã, có chút "bánh bao" không? Là thế giới biến đổi quá nhanh, hay là bọn họ quá già không theo kịp xu hướng?
Vài giây sau cơn chấn kinh vừa rồi, vẫn là Kingkong Babi Tiểu Ni phục hồi tinh thần lại trước, cô “phụt” một tiếng liền cười ra, “Chi Tình a, tuy rằng không ai nguyện ý quy tắc ngầm với cô ta, chuyện này mọi người đều biết, chỉ là cậu lại nói trắng ra như vậy, chính là cậu không đúng.
Lỗ Tấn gia gia đã từng nói, đối với người xấu xí, nhìn kỹ chính là một loại tàn nhẫn, nhưng mà nói trắng ra 'cô rất xấu', chẳng lẽ lại không tàn nhẫn sao?”
Hạ Chi Tình rất nghiêm túc mà trả lời cô ấy nói: “Ngại quá, đó không phải là Lỗ Tấn gia gia nói, đó là Tiền Chung Thư gia gia nói.”
Tiểu Ni cười đến ngã trước ngã sau, “Ồ, thực xin lỗi, tôi không biết, bất quá cũng may tôi không xấu.”
Những người khác cũng nở nụ cười theo.
Trong công ty có thập đại mỹ nữ, tất nhiên cũng sẽ có "xấu nữ", nhưng mọi người đều là người trưởng thành, sẽ không đem vẻ bề ngoài - loại mà trời sinh ra không thể lựa chọn nói ra.
Cho nên từ lúc Linda bắt đầu vào công ty làm, xấu đến mức làm cho cả bộ phận công ty khiếp sợ, mọi người vẫn rất khoan dung bao dung cô ta.
Bề ngoài Linda tuy rằng không đẹp, nhưng năng lực lại không tồi, vào công ty lãnh đạo đều rất coi trọng cô ta.
Nhưng mà tính cách cô ta rất không tốt, táo bạo dễ giận, thường xuyên cùng đồng nghiệp gây xung đột, nếu không phải các đồng nghiệp khác chịu đựng cô ta, phỏng chừng cô ta đã sớm lăn đi rồi.
Hơn nữa cô ta cũng rất hẹp hòi, có tâm kế, trong bộ phận có không ít người ăn qua ám toán của cô ta.
Chẳng qua công trạng cô ta vẫn luôn rất tốt, mọi người thật không có biện pháp, dù cho báo lên cấp trên cũng chưa chắc có tác dùng.
Tuy rằng không có biện pháp làm cô ta cút đi, nhưng rất nhiều người trong bộ phận đã sớm đối với cô ta có thành kiến rất sâu, lần này có thể mượn cơ hội dẫm cô một chút, ai cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội quý trọng khó có được này.
Linda cũng từ khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, nghe được Hạ Chi Tình và Tiểu Ni cùng với mọi người đang cười nhạo, một khuôn mặt sưng đến thật đỏ, cô ta cắn răng, trừng mắt, gắt gao mà nhìn Hạ Chi Tình.
Tiếp theo, cô ta đột nhiên nhào qua chỗ Hạ Chi Tình hét lên, “Tiện nhân, tôi phải giết cô!”.