Hạ Chi Tình chậm cởi tất chân bị rách ra, vừa thấy quả nhiên là trầy da rồi, xung quanh hai cái đầu gối cũng bị bầm mấy chỗ.
Cô đơn giản tiêu độc miệng vết thương, dán băng dán lên, sau đó thay tất chân mới.
Đôi tất chân mới dài hơn đôi trước rất nhiều, có thể che lại băng dán chỗ đầu gối.
Suy nghĩ thật chu đáo, cô trong lòng thầm nghĩ, nếu là cô tự mình đi mua cũng chưa chắc sẽ nghĩ đến điểm này.
Cuối cùng, cô lấy giày ra mang vào, không lớn không nhỏ, rất vừa chân.
Giày sandal cao hai ba phân, làm bằng da mềm mại, kiểu dáng đơn giản nhưng không lỗi thời, phối với bộ đồ cô mặc hôm nay rất hợp.
Cô ở bên trong toilet đi qua đi lại vài bước, cảm giác thoải mái hơn so với đôi cao gót kia một trăm lần.
Trong lòng cô hiện lên một cảm xúc kỳ diệu, cảm thấy ngày mà Tống An Thần lần đầu tiên thổ lộ đó, cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ chỉ trích anh không đủ cẩn thận săn sóc, hiện tại nghĩ lại có chút võ đoán quá mức.
Lúc ấy anh không nói một lời, vì mình mà chặn lại ống đựng bút Linda ném qua, cô thật là khiếp sợ không thôi.
Cô không biết anh đã tới bao lâu, nghe được bao nhiêu.
Cô không thể không thừa nhận, hành động anh không chút do dự vì cô chặn lại ống đựng bút đã làm cô vừa chấn động mà cũng vô cùng cảm động.
Nhớ tới cái trán anh bị đập trúng chảy máu, không biết hiện tại thế nào? Nghĩ vậy, cô lập tức lấy di động ra, gửi cho Tống An Thần một tin nhắn.
“Vết thương của anh xử lý xong chưa? Bị thương có nghiêm trọng không?”
Tin nhắn gửi qua đi, đợi một hồi lâu mà không thấy trả lời lại, cô cầm di động nhìn trên nhìn dưới một chút, hoài nghi có phải tín hiệu bên trong toilet không được tốt hay không.
Cô không biết rằng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nôn nóng chờ đợi một người đàn ông trả lời như vậy.
Cô nghĩ có nên gọi điện cho anh hay không, nhưng nghĩ lại anh chưa trả lời kịp chắc hắn là đang rửa sạch vết thương hoặc là lái xe, cô nghĩ nghĩ, vẫn là từ bỏ.
Bỏ giày của mình vào trong xe dưới hầm gara, cô lúc này mới quay lại văn phòng làm việc.
Trở lại văn phòng, vài đồng nghiệp nữ liền vây quanh lại.
“Chi Tình, sao cậu đi lâu như vậy, không có việc gì chứ?”
“Đầu gối bị thương nghiêm trọng không?”
Tiểu Ni ngày thường quan hệ với cô khá tốt, còn những người khác kỳ thật đều là giao tiếp hời hợt, nay bỗng nhiên nhiệt tình như vậy.
Mới đầu cô có chút không hiểu, nghĩ lại một chút liền sẽ biết.
Tuy rằng vừa rồi cãi nhau với Linda, cô có cường điệu mối quan hệ bản thân và Tống An Thần là thanh thanh bạch bạch, nhưng mà Tống An Thần lại đứng ra, lấy thân giúp cô chặn lại ống đựng bút mà Linda ném qua, bây giờ cho dù cô có cường điệu một trăm lần, chỉ sợ mọi người cũng sẽ không tin.
Cô trong lòng khẽ thở dài một hơi, ngoài mặt lại không đâm thủng, loại chuyện này không thể nói rõ, nếu mọi người đều giả ngây giả dại, vậy cô cũng liền tùy theo mọi người đi.
“Đầu gối rách chút da nhưng không có gì đáng ngại.
Bình thường đều có mang theo giày với tất chân để trong xe cho nên vừa rồi đi xuống gara lấy ra thay nên chậm trễ thời gian một chút.” Cô mỉm cười, nhân tiện giải thích đôi tất chân mới và giày mới đổi này, miễn cho mọi người lại nghi kỵ.
Mọi người nghe cô giải thích xong cũng không hề hỏi nhiều.
Đem tinh lực dời lên người Linda, từ bề ngoài đến tính cách rồi nhân phẩm bình luận một lần, cái gọi là "ba người phụ nữ một sân khấu", bảy tám người phụ nữ ở bên nhau, lại còn có địch nhân chung, đó quả thực chính là sân khấu thế giới, mọi người nói đến mức nước miếng bay tứ tung, ngay cả công việc cũng có chút không muốn làm.
Hạ Chi Tình trong lòng kêu khổ, nếu một lát nữa bị giám đốc Lâm nhìn thấy chỉ sợ ấn tượng đối với cô sẽ càng kém, vì thế cô lấy cớ còn công việc muốn xử lý mới kết thúc trận "lâm thời bình phán đại hội" này.
Trở lại chỗ ngồi, vừa thấy di động, phát hiện thông báo có tin nhắn gửi đến, cô nhanh chóng click mở ra vừa thấy lại là thông báo trừ phí 10086.
Cô ở trong lòng thăm hỏi 10086 một lần, bỗng nhiên nghĩ đến tin nhắn vừa rồi có phải gửi đi thất bại hay không nên Tống An Thần không nhận được? Cô cầm di động ngơ ngác suy nghĩ một hồi lâu, ngón tay nhanh chóng động đậy, gửi lại cho Tống An Thần một tin nhắn mới:
“Chuyện hôm nay rất cảm ơn anh.”
Hạ Chi Tình đợi trong chốc lát, vẫn như cũ không thấy được Tống An Thần trả lời, vì thế tắt điện thoại thả vào trong ngăn tủ, đem tâm tư thả vào trong công việc, kiểm tra tài liệu một lần nữa để buổi chiều đi gặp khách hàng.
Cho đến khi cô và giám đốc Lâm cùng nhau đi ra ngoài gặp khách hàng, cô cũng chưa gặp lại Tống An Thần cũng như chưa trả lời tin nhắn cho cô.
Trong lòng cô có chút bất an, nhưng giám đốc Lâm ngồi ở kế bên nên cô không tiện gọi điện thoại cho anh lần nữa, vì thế đành phải thôi.
Khách hàng hợp tác lần này của bọn cô là công ty M, là tập đoàn công ty thực lực vô cùng cường đại.
Lần tham gia đấu thầu này không chỉ có công ty bọn cô mà còn có các công ty khác thực lực không vừa, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Nếu bộ phận bọn cô có thể nắm lấy cái đơn này, vậy nửa năm không cần làm cũng có thể hoàn thành chỉ tiêu của công ty đưa ra.
Cho nên công ty mới phái ra nhân vật Lâm Tiêu cấp giám đốc đi phụ trách đơn hàng này.
Lâm Tiêu đã làm tại công ty này mười mấy năm, kinh nghiệm rất là phong phú, nhân mạch và thủ đoạn đều có.
Cho nên có thể phái nhân vật cấp bậc "đại sư" như ông ta ra đủ để thấy được công ty đối với case này vô cùng coi trọng.
Chỉ là càng như vậy, trong lòng Hạ Chi Tình càng không rõ, cái case này từ lúc cùng công ty đối phương tiếp xúc cho đến bây giờ cũng đã hai ba tháng rồi, vẫn luôn là do giám đốc Lâm và Linda phụ trách.
Theo lý thuyết, case quan trọng như vậy sẽ không giữa đường thay đổi người.
Đã nói case quan trọng như vậy, trừ phi đối phương bệnh nặng hoặc là từ chức linh tinh thì sẽ không dễ dàng thay đổi người, nếu không sẽ lưu lại cho công ty đối phương ấn tượng không chuyên nghiệp.
Hơn nữa sắp lên chiến trường thì lại bảo cô làm lại kế hoạch và phương án một lần nữa, hủy đi toàn bộ phương án đã chuẩn bị hai ba tháng trước.
Chẳng lẽ…… Trong này đã xảy ra vấn đề gì? Sự tình cũng không đơn giản như cô nghĩ?
Tạm thời buông xuống nghi vấn trong lòng, Hạ Chi Tình và giám đốc Lâm đi vào cao ốc của công ty M.
Công ty M tiền tài như nước, cả tòa cao ốc đều là thuộc về tập đoàn bọn họ.
Hạ Chi Tình đi bên cạnh giám đốc Lâm, nghĩ tới sắp tới phải đối mặt cạnh tranh, trong lòng có chút bồn chồn, nhưng ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt tự tin bình tĩnh của giám đốc Lâm bộ dáng nhất định phải làm được, khẩn trương trong lòng cô cũng phai nhạt đi một ít.
Phảng phất nhận thấy được tầm mắt của cô, giám đốc Lâm cúi đầu nhìn cô một cái, nhướng mày hỏi: “Sao vậy? Sợ sao?”
Cô gật gật đầu, sau đó cảm thấy không ổn, lại lắc đầu, kéo kéo môi nói: “Không phải sợ hãi, chỉ là có chút lo lắng mình làm không tốt.”
Giám đốc Lâm nhìn dáng vẻ của cô, lộ ra nụ cười khó được, dừng một chút cổ vũ nói: “Không cần khẩn trương, tôi tiên phong, cô chỉ cần làm tốt hậu cần là được.”
Hạ Chi Tình nghe vậy, cảm thấy giám đốc Lâm nói cũng có đạo lý.
Một lát nữa đàm phán, khi triển khai kế hoạch và phương án là do giám đốc Lâm trình bày, cô chỉ cần đứng ở bên cạnh bổ sung tài liệu, vân vân...!Nghĩ như vậy chút khẩn trương còn sót lại cũng liền chậm rãi biến mất.
Lâm Tiêu làm việc quyết đoán, kinh nghiệm phong phú, cô sớm đã nghe thấy, chỉ là giám đốc Lưu luôn là cấp trên cho nên vẫn luôn chưa hợp tác cùng với Lâm Tiêu.
Lần này bởi vì giám đốc Lưu bị phái đến vùng núi xa xôi công tác nửa năm, toàn bộ nhân viên của bộ phận đều do giám đốc Lâm phụ trách quản lý, cô lúc này mới có cơ hội học tập giám đốc Lâm.
Lâm Tiêu quả nhiên danh bất hư truyền, đối mặt với vấn đề xảo quyệt của công ty khách hàng, yêu cầu gần như là hà khắc rồi thái độ rất cường thế.
Nhưng Lâm Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh, dùng tri thức chuyên nghiệp và phong thái tự tin hào phóng, "lưỡi xán hoa sen" nhất nhất công phá vấn đề đối phương ném qua.
Lúc ấy tuy rằng đối phương không lập tức ký kết hợp đồng với bọn cô, nhưng mà từ thái độ vừa lòng của đối phương mà suy đoán thì case này chạy không thoát.
Tục ngữ nói: "Nghe quân nói một buổi, thắng mười năm đọc sách", hôm nay đối với Hạ Chi Tình mà nói cũng đã học được không ít.
Hai người từ văn phòng công ty M đi ra, đi vào thang máy, Hạ Chi Tình ngẩng đầu nhìn lướt qua giám đốc Lâm bên cạnh, phát hiện khóe miệng ông ta giơ lên, nhìn qua tâm tình thực không tồi.
“Giám đốc Lâm, ông xem cái case này hẳn là không có vấn đề gì chứ?” Cột kỹ đai an toàn, chờ xe lái ra ngầm gara, Hạ Chi Tình mở miệng đến gần nói.
Lâm Tiêu đáy mắt hiện lên một mạt thần sắc tự tin, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy sao?”
“Tuy rằng không biết phương án và điều kiện mấy công ty khác làm ra như thế nào, nhưng từ thái độ bọn họ mà xem, tỷ lệ phần thắng của chúng ta hẳn là rất lớn, đại khái bảy phần đi?”
“Tôi lại cảm thấy là tám phần cơ hội,” Lâm Tiêu tự tin nói: “Rốt cuộc trong lĩnh vực này, công ty chúng ta vẫn luôn dẫn đầu, nếu bàn về chuyên nghiệp không ai có thể so với chúng ta, Tiểu Hạ, biểu hiện của cô hôm nay không tồi, về sau tiếp tục nỗ lực.”
Hạ Chi Tình nhanh chóng cảm ơn giám đốc Lâm khích lệ, cũng mượn cơ hội mà vuốt mông ngựa, tỏ vẻ mình đối với ông rất sùng bái, khiêm tốn nói muốn sau này cùng ông học tập nhiều hơn.
Cái gọi là "vuốt mông ngựa không bao giờ thừa", tuy rằng tính cách ngày thường của Lâm Tiêu tương đối nghiêm túc, nhưng đối mặt với sự sùng kính và khích lệ của cấp dưới vẫn là cong miệng cười vui vẻ.
Nhìn thấy tâm tình giám đốc Lâm hôm nay không tồi, Hạ Chi Tình do dự một lát, quyết định mở miệng đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, “Giám đốc Lâm, trong lòng tôi có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?”
Lâm Tiêu quan sát tình hình giao thông, không nhìn cô, “Có vấn đề gì, nói đi.”
“Dựa theo chế độ của công ty chúng ta, mỗi hạng mục sẽ không đổi người phụ trách đang làm, vậy vì sao lần này lại giữa đường đổi Linda đi?” Giống như Linda nói, mọi người ngầm đều hoài nghi là Tống An Thần quy tắc ngầm với cô nên mở cửa sau, trong lòng cô kỳ thật cũng có suy nghĩ như vậy một chút, nhưng lại không dám xác nhận.
Giữa đường thay đổi người tất sẽ khiến cho những người khác bất mãn, còn ảnh hưởng đến nội bộ.
Giống như buổi sáng hôm nay Linda bùng nổ, ngòi nổ cũng là vì chuyện giữa đường thay đổi người này.
Trừ bỏ chuyện Linda sẽ bất mãn, các nhân viên khác tuy ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng khẳng định cũng sẽ không phục.
Cô có thể nghĩ đến vấn đề này thì cô tin tưởng làm một người lãnh đạo Tống An Thần khẳng định cũng có thể nghĩ đến.
Còn nữa, giữa đường thay đổi người, hơn nữa cũng thay đổi phương án, đây quả thật là mạo hiểm rất lớn.
Chỉ cần làm không đủ chuyên nghiệp sẽ có khả năng mất đi khách hàng lớn này.
Tây Chu có Chu U Vương phóng hỏa lừa chư hầu, chỉ vì muốn Bao Tự cười.
Đường triều có Đường Huyền Tông vì để sủng phi Dương Ngọc Hoàn có thể ăn quả vải, ban chỉ tu sửa quan đạo.
Nam nhân vì âu yếm nữ nhân, đúng là sẽ làm ra một vài hành động điên cuồng, nhưng những người đó đều là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, còn cô nhiều lắm là tiểu mỹ nữ trong đó, điểm này cô tự mình hiểu lấy.
Hơn nữa, cô cũng cảm thấy Tống An Thần không phải là loại lãnh đạo hôn quân, cô tin tưởng Tống An Thần cho dù thích cô như thế nào cũng sẽ không đem ích lợi công ty ra làm trò đùa.
Cho nên Hạ Chi Tình thừa dịp tâm tình Lâm Tiêu tốt, nhanh chóng đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, nếu Linda không khiêu khích trước thì cô vẫn có chút chột dạ.
Nghe được vấn đề của Hạ Chi Tình, ánh mắt sắc bén của Lâm Tiêu quét cô một cái, vừa vặn là đèn đỏ, ông ngừng xe lại, hơi nghiêng thân mình, nhìn cô nói: “Vấn đề này, kỳ thật cô không hỏi công ty cũng sẽ công bố, bất quá nếu hôm nay cô đã hỏi vậy tôi liền nói trước cho cô đi.
Giống như cô nói vậy, không có chuyện gì đặc biệt công ty sẽ không giữa đường đổi người phụ trách mới, công ty sở dĩ sẽ đưa ra quyết định như vậy tất nhiên là có nguyên nhân, mà vấn đề này là ở trên người Linda.”
“Linda? Cô ta có vấn đề gì?” Linda tuy rằng bề ngoài lớn lên hơi "xin lỗi", nhưng năng lực rất cao, phương diện này cô là hổ thẹn không bằng.
“Cô cũng biết cái case này đàm phán đã hai ba tháng, phương án hôm nay là phương án thứ ba, nhưng kỳ thật dựa theo đoán trước ban đầu của chúng ta hẳn là một tháng liền có thể bắt lấy, ai ngờ giữa chừng xảy ra vấn đề, phương án đầu tiên chúng ta gửi cho công ty M, đối phương nói chúng ta không có ý gì mới lại còn cung cấp phương án giống nhau như đúc với công ty đối thủ trước đó đã gửi cho bọn họ, cũng nguyện ý lấy giá thấp hơn.”
“Sao có thể chứ?!” Ý Hạ Chi Tình là phương án của bọn họ sao lại giống với công ty đối thủ chứ, phải biết rằng công ty bọn họ tồn tại nhiều năm như vậy là bởi vì luôn lấy ý tưởng sáng tạo độc đáo mà được khách hàng lựa chọn.
Trước khi làm một phương án gì, bọn họ sẽ thu thập toàn bộ số lượng tài liệu trước, sau đó thiết kế các loại phương án rồi tiến hành sàng chọn.
Đối phương có lẽ sẽ có một hai điểm tương đồng, nhưng tuyệt đối không có khả năng làm ra phương án giống nhau như đúc.
“Cô cũng cảm thấy không có khả năng đúng không? Có thể làm ra phương án giống nhau như đúc kia, chỉ có một loại khả năng, đó chính là trong công ty có nội gian, vấn đề này vô cùng nghiêm trọng, tôi liền lập tức báo cho Tống tổng, lúc ấy Tống tổng còn chưa tới công ty, bất quá ngài đối với tất cả sự vụ của công ty đều rõ như lòng bàn tay, ngài lúc ấy bảo tôi không cần rút dây động rừng, mà là muốn dẫn xà xuất động.
Lúc ấy công ty M là chuẩn bị cùng công ty kia ký hợp đồng, cũng may Tống tổng quen được ông chủ công ty M, lúc này mới tranh thủ cho công ty chúng ta một phần cơ hội.
Mà bản phương án thứ hai đó là làm cho rắn xuất động.”
“Vậy nội gian là Linda hả?”
Phía trước đèn đỏ biến thành đèn xanh, Lâm Tiêu một bên khởi động bộ ly hợp, một bên gật đầu nói: “Không sai, chính là cô ta.”
Hạ Chi Tình kinh ngạc không thôi, cô trăm triệu lần không nghĩ tới nguyên nhân giữa đường thay đổi người là như vậy.
Cô cũng hoàn toàn không thể tin được Linda dám to gan như vậy, đây là tiết lộ cơ mật của công ty, thuộc về phạm tội trong thương nghiệp, Linda làm ra chuyện này chỉ sợ không đơn giản là sa thải như vậy.
Lâm Tiêu liếc mắt Hạ Chi Tình đang khiếp sợ đến mức nói không ra lời một cái, nói: “Việc này trước tiên cô đừng nói với bất cứ người nào trong công ty, chứng cứ kỳ thật đã thu thập không sai biệt lắm, về chuyện này công ty cũng đã báo cảnh sát, sự tình rất nhanh sẽ có kết quả.”
Quả nhiên! Phạm tội trong thương nghiệp không tốt là phải ngồi tù, Linda sao lại ngu như vậy chứ? Hạ Chi Tình liên tục gật đầu, “Ông yên tâm, tôi sẽ không nói đâu.”
Lâm Tiêu nhìn Hạ Chi Tình không hỏi tiếp nữa nên cũng ngậm miệng không nói chuyện, khóe miệng lại cong lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Giữa chừng thay đổi người là do Linda làm nội gian, nhưng mà chuyện lựa chọn người để thay đổi ông cũng động tay chân một chút.
Người sáng suốt đều nhìn ra tổng giám đốc mới tới đối với người phụ nữ giờ phút này đang ngồi ở bên cạnh ông đây đều nhìn bằng con mắt khác.
Tất nhiên ông không phải người hay thích chuyện bát quái.
Cái vị trí mà ông có thể ngồi vào hôm nay là do dựa vào thực lực của chính mình.
Nhưng cũng không có nghĩa ông là người không có tâm nhãn, loại thủ đoạn nhỏ chọn người mà dùng này không những không ảnh hưởng đến công ty, lại có thể mang đến chỗ tốt cho mình, sao ông lại không cần chứ?
Tuy rằng năng lực của Hạ Chi Tình không tồi nhưng cũng không phải đứng đầu.
Nếu không phải bởi vì Tống tổng đề cử cũng sẽ không dừng ở trên người cô, đương nhiên, việc này ông sẽ không nói ra, tranh công quá low, ông chỉ cần mượn cơ hội kéo gần quan hệ với Hạ Chi Tình, về sau mặc kệ cô có thể ở bên nhau với Tống tổng hay không, đối với ông mà nói đều là trăm lợi không hại.
Hai người trong lòng ôm tâm tư khác nhau quay trở lại công ty.
Hạ Chi Tình lấy điện thoại bị cô để chế độ im lặng trong túi ra, vừa thấy vẫn như cũ không có tin nhắn của Tống An Thần, cô rốt cuộc cảm thấy có chút không thích hợp.
Sau khi cô và giám đốc Lâm tách ra, ấn xuống số điện thoại của Tống An Thần, điện thoại lập tức liền được bắt máy, chỉ là người nghe điện thoại không phải Tống An Thần mà là giọng nói của một người phụ nữ..