Dẫn Sói Vào Nhà

Hổ Nhi căn bản không có thời gian để oán giận Tây Môn Sóc. Vì khi nàng tỉnh lại, vẫn vô cùng mệt mỏi, còn không kịp mở miệng nói gì, lại bị hắn mang đi.

Hai canh giờ sau, bọn họ đi vào ngọn núi có tòa nhà duy nhất ở ngoài bìa rừng kia. Độc hậu giống như biết Tây Môn Sóc sẽ đến, đã sớm phái người giữ ở chỗ này. Người của Diêm Vương môn bịt kín hai mắt của bọn họ, rồi dẫn bọn họ đi theo đường vòng.

Một lát sau, bọn họ đã đến Diêm Vương môn.

Diêm Vương môn ở phía sau núi, nơi này có đủ kỳ hoa dị thảo, có rất nhiều môn đồ hái dược thảo chuẩn bị về luyện đan. Sau khi bắt lấy miếng vải đen che mắt đi, Hổ Nhi tò mò ngắm nhìn chung quanh. Nàng lần đầu tiên bước vào cái gọi là “giang hồ”, thì ra trên giang hồ thực sự có phân loại môn phái, cũng thực sự có ân oán giang hồ. Chính là nàng đối với ân oán giữa Độc hậu cùng Tây Môn Sóc trong lúc đó cũng không hiểu, bởi vì nàng căn bản không có thời gian mở miệng hỏi.

Suy nghĩ của nàng luôn tại thân phận địa vị của Tây Môn Sóc mà rối rắm, hơn nữa, quan hệ của nàng với hắn thật là càng để ý càng rối loạn.

Nhưng là, bàn tay Tây Môn Sóc vẫn không có rời khỏi tay nhỏ bé của nàng. Hổ Nhi trộm nhìn xuống tay hai người cài chặt nhau, phát hiện hắn nắm như vậy, lòng của nàng bỗng nhảy dựng lên.

Đoạn thời gian này, cuộc đời nàng vẫn là lần đầu tiên cùng nam nhân thân mật như thế, gần sát như thế.

Tây Môn Sóc! Sao lại là hắn? Nàng lại hơi nhíu mày.

Hắn chẳng những là vị hôn phu của tiểu thư, còn là con rể tương lai của Độc hậu.... Hắn rốt cuộc là đã chơi đùa qua nhiều cô nương a? Mà nàng, thế nhưng còn cùng hắn dây dưa không rõ.

Nhưng, cho dù hiện tại nàng có hối hận cũng không kịp, vì, trong đầu nàng lúc nào cũng quanh quẩn câu hắn nói ― Hổ Nhi, em là của anh, của anh cả đời. Nàng là của hắn, thế, hắn sẽ là của nàng sao?

Hổ Nhi lúc này suy nghĩ vẩn vơ, hoàn toàn đã quên bản thân mình cùng Tây Môn Sóc đang ở hang cọp.

"Nhà ngươi đúng là đến đây thật." Độc hậu ngự ở đại đường, từ trên cao nhìn xuống nhìn bọn họ, "Chậc, nữ nhân kia có gì tốt cho ngươi lưu luyến thế?"

" Độc hậu, mau giao giải dược cho tôi." Tây Môn Sóc không chút nào sợ hãi nói. "Ân oán này là của Diêm Vương môn cùng Tây Môn sơn trang, bà không nên hại đến kẻ vô tội."

"Bản cung cứ hại đến kẻ vô tội thì sao nào?" Độc hậu hoàn toàn không để hắn vào mắt. "Đây là Tây Môn sơn trang các người nợ bản cung, cho nên hết thảy tội nghiệt các người đều phải gánh lấy!"

"Ta có chỗ gì sai chứ?" Tây Môn Sóc nhăn mày lại. "Ta nghĩ trước bà cùng gia phụ có quen biết, mới nhường nhịn lần nữa, không ngờ bà lại bức người quá đáng, mau giao giải dược ra, nếu không đừng trách ta đối bà không khách khí."

"Nhà ngươi cũng thật ngông cuồng a!" Độc hậu không bực túc trừng mắt liếc nhìn hắn một cái. "Ngươi cho là Diêm Vương môn là nơi ngươi có thể dễ dàng quay trở về sao? Hôm nay ngươi tự mình đưa tới cửa, bản cung sẽ để ngươi cùng công chúa thành thân!”

Hổ Nhi ở một bên thấy Độc hậu không phân phải trái như vậy, tức giận đè nén đã lâu nhịn không được bùng nổ. "Yêu hậu, bà dựa vào cái gì muốn hắn cùng nữ nhi của bà thành thân hả? Hắn là vị hôn phu của tiểu thư nhà ta, cũng cùng ta.... Nói thế nào đi nữa thì nữ nhi của bà cũng nên hiểu thứ tự trước sau nha, kêu cô ta xếp hàng đi!"

Không cần nói đến tiểu thư, nữ nhân nào cũng đều thích Tây Môn Sóc, vậy nàng làm sao giờ?

Nếu tương lai tiểu thư không chịu buông hắn ra, nàng chỉ có thể cùng tiểu thư chung một chồng..... Nàng mới chỉ nghĩ đến đó, đã muốn tự tay chém hắn trước, huống chi lúc này còn nhảy ra một Diêm Vương môn công chúa?

"Cái gì xếp hàng?" Độc hậu lạnh lùng đưa mắt liếc nàng một cái. "Ai cũng đừng hòng cùng bản cung tranh con rể, Tây Môn Kiếm Sơn nợ bản cung, kiếp này, ta còn muốn đến con hắn nữa!"

"Thúi lắm!" Hổ Nhi tức giận lên tận nơi, giống con hổ nhỏ giương nanh múa vuốt đi đến. "Vì sao cha hắn nợ bà lại còn muốn đến hắn nữa? Nói gì thì bà cũng đã cùng người khác thành thân, sinh nữ nhi, bà nói Tây Môn trang chủ nợ bà, thật là quá đáng!"

"Ngươi thì biết cái gì!” Độc hậu từ trong tay áo phóng ra một viên Linh Đang, hướng ngực nàng đánh tới. May mắn Tây Môn Sóc nhanh tay lẹ mắt, không có còng tay, hiện tại hắn có thể thoải mái che chở cho Hổ Nhi


"Ta thật không hiểu a!" Hổ Nhi tuy được Tây Môn Sóc che ở sau lưng, vẫn như cũ không hề sợ hãi mà rống tiếp, " Tây Môn Sóc liên can gì đến chuyện ân oán của các người? Liên can gì đến nữ nhi của bà chứ? Bà có hỏi qua nữ nhi của bà đồng ý gả cho hắn sao?"

“Năm đó Tây Môn Kiếm Sơn bỏ rơi ta, cùng Quảng Ngọc Anh thành thân, không quan tâm ta cùng hắn trong lúc đó tình cảm mà vui vẻ lấy kẻ khác, muốn ta như thế nuốt trôi nỗi oán giận này?" Độc hậu chỉ cần nghĩ đến sự việc cũ, liền nhịn không được khắp người run lên.

"Cho nên ta muốn cho hắn biết, hắn nợ ta, thì ta muốn con hắn phải trả!"

"Nói cái quỷ gì a!" Hổ Nhi lại nhịn không được cãi lại, sau đó dò hỏi Tây Môn Sóc: "Xin hỏi một chút, cha anh chết rồi sao?"

Tây Môn Sóc suýt bật cười, nhưng lúc này hắn không nên cười, vì thế nghẹn thở lắc đầu. "Không có, thân thể vô cùng khỏe mạnh."

"À." Hổ Nhi gật gật đầu, lại hỏi. "Vậy mẫu thân anh thì sao?"

"Ba năm trước vì bệnh mà qua đời rồi."

"À." Nàng lại gật gật đầu, rồi nhìn mặt Độc hậu. "Bà đều nghe rồi đó! Cha hắn thân thể vô cùng khỏe mạnh, mẫu thân hắn thì lại qua đời, vậy bà có thể cùng cha hắn gương vỡ lại lành, không phải sao?" Tây Môn Sóc tuy không tán thành đề nghị của Hổ Nhi, song nghĩ một chút, giống như cũng biết xem xét đấy.

Hắn sao lại muốn bởi vì nợ phong lưu của cha, mà tự mình đào hố lấy nữ nhi của Độc hậu chứ?

Mà hắn sao lại vì cha lúc xưa cùng Hoa lão gia đánh cuộc, phải buộc hôn ước đi lấy Hoa Lưu Ly sao?

Cho dù hắn quen phong lưu, gặp đâu yêu đấy, tốt xấu gì hắn cũng phải có quyền lựa chọn a, cha thật sự không nên quyết định hôn sự cả đời của hắn.

"Xú nha đầu, chuyện của ta không cần ngươi tới ý kiến!" Độc hậu vươn tay muốn đánh úp về phía nàng, nhưng lập tức bị Tây Môn Sóc cản xuống.

Thuở nhỏ Tây Môn Sóc tập võ, công phu đã đến độ thuần thục, bởi vậy nhẹ nhàng tiếp một chưởng này của Độc hậu.

Không lâu trước đó hắn thua bởi Độc hậu, là vì nhất thời không suy xét, mới trúng quỷ kế của ả.

Cuối cùng hắn kéo một hơi, hướng thành Trân Châu mà trốn, tìm vị hôn thê chưa từng gặp mặt nhờ giúp đỡ, rốt cục kịp lúc cứu lại một mạng.

"Độc hậu, mau lấy giải dược giao ra." Tây Môn Sóc một bên cùng ả giao đấu, một bên hướng ả đòi giải dược.

"Hừ! Các người thật sự là ngông cuồng!" Thân thủ Độc hậu khá lưu loát, không phải dễ chọc.

Ả thừa biết Tây Môn Sóc võ công cao cường, cùng hắn đấu mãi cũng chẳng phân cao thấp, vì thế hét lớn một tiếng, muốn các môn đồ đóng cửa lại

Môn đồ đồng loạt xuất ra ám khí, thừa dịp Tây Môn Sóc không cảnh giác, cùng hướng hắn phóng đi.

Trong khoảnh khắc nháy mắt, Tây Môn Sóc như sau lưng còn có thêm cặp mắt, xoay người một cái lợi dụng chân dài đá văng ám khí ra.

Thấy thế, các môn đồ cùng tập hợp lại, đưa hắn vây lại bên trong.

Độc hậu cùng hắn đánh nhau trong lúc này đã thoát thân, ngược lại nhắm vào Hổ Nhi.


Hổ Nhi căn bản không phải đối thủ của Độc hậu, khi ả cầm trong tay bột phấn hướng nàng tung ra, nàng liền lui về phía sau, đảo cặp mắt trắng dã lập tức đi qua.

“Hổ Nhi ―” hắn lại không có bảo vệ Hổ Nhi tốt!

“Tây Môn Sóc, ngoan ngoãn nghe lời, bằng không ta lập tức bóp chết nó!" Độc hâu bắt được thân mình Hổ Nhi, ngón tay dài để ở giữa cổ họng của nàng, chỉ hơi dùng sức một chút sẽ làm nàng tắt thở. Tây Môn Sóc cắn răng, cuối cùng đành phải thúc thủ chịu trói, không cùng bọn môn đồ Diêm Vương môn đấu nữa.

"Đem hắn áp giải địa lao!" Độc hậu cười lạnh vài tiếng.

"Độc hậu, bà tốt nhất đừng tổn thương Hổ Nhi, nếu nàng mất một sợi lông, ta nhất định tìm bà đòi lại!"

Tây Môn Sóc bị mọi người ngăn chặn, hơn nữa huyệt đạo bị điểm trúng, nhưng cặp mắt hắn vẫn hung tợn nhìn chằm chằm Độc hậu, mãi đến khi bị tha khỏi đại đường.

Đại lao Diêm Vương môn rất ẩm thấp, mặt trời không ló vào, chỉ có mấy chỗ được đốt lửa, chiếu sáng lên chung quanh. Sau khi Tây Môn Sóc bị bắt giữ, cả trái tim đều để ở trên người Hổ Nhi, hắn sợ trên người nàng cổ độc lại phát tác, bởi vậy hắn ngồi cũng không được, đứng cũng không yên, chỉ có thể tới gần song sắt, liên tục la hét.

Không lâu sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ từ đi về phía hắn. “Độc hậu! Mau thả ta!” Hắn dùng hết hơi sức ở bụng gào thét. "Ta không thể lấy nữ nhi của bà, bà mau bỏ cổ độc trên người Hổ Nhi, thả nàng đi!" Thời điểm Tây Môn Sóc lớn tiếng la hét, thấy có một người khoác áo choàng một màu trắng của nữ tử, đi theo phía sau có hai nữ tì, chậm rãi hướng hắn đi tới.

“Công chúa, cẩn thận.” Thanh âm tỳ nữ tuy rằng nhỏ, nhưng vẫn lọt vào trong tai hắn.

Hắn nhíu mày lại, không nghĩ tới người đến là Diêm môn công chúa, làm hắn có chút kinh ngạc

Độc hậu toàn tâm toàn ý muốn hắn làm vị hôn phu của công chúa, đương sự cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

“Diêm Vương công chúa, tại hạ Tây Môn Sóc.” Hắn trước là chào sau mới đánh trả, lập tức nói tiếp: "Công chúa cùng tôi không biết nhau, tại sao có can đảm muốn cùng tại hạ thành thân?"

Cô nương mặc áo trắng vẫn cúi đầu xuống, khi đi đến trước mặt hắn mới ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tây Môn Sóc vừa thấy khuôn mặt của nàng, chỉ nhíu mày, biểu tình gì cũng không có

Diêm Vương Tiếu Tinh cởi áo choàng, để lộ khuôn mặt tựa hoa sen mới nở. Nàng có được vẻ đẹp của mẫu thân, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác lạnh như băng, chỉ nhìn biểu tình đơn thuần của nàng, không dễ đoán được nàng nghĩ gì. Độc hậu là nữ tử dàm yêu dám hận, nhưng Diêm Vương Tiếu Tinh lại vô cùng lạnh nhạt, giống như một cô nương không có tình cảm. "Công tử thấy ta rồi, vẫn không muốn thay đổi tâm ý sao?"

Diêm Vương Tiếu Tinh có giọng nói dễ nghe, giống chim hoàng anh ở nơi khe núi. "Truyện Tây Môn Sóc bên ngoài thích gần nữ sắc, hiện tại nhà ngươi như thú gặp nạn, trừ khi lấy ta, không còn cách khác."

"Tại hạ đã có người trong lòng, xin công chứa thứ lỗi." Tây Môn Sóc chắp tay tạ lỗi. "Công chúa chắc cũng nghe nói qua ân oán giữa lệnh đường cùng gia phụ, chẳng lẽ công chúa thực sự bằng lòng dùng cả đời cho tiếc nuối của lệnh đường, rồi ôm lấy thiệt thòi này cả đời hay sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêm Vương Tiếu Tinh vẫn lạnh lẽo không có phản ứng gì, chỉ có cặp mắt đen nhánh xinh đẹp nhìn hắn, cuối cùng khóe miệng mới cất lên một chút cười nhạt.

"Công tử có biết, nếu công tử không cưới ta, cô nương đến cùng công tử cũng không sống được lâu." Nàng không quên nhắc nhở nói.

"Cha tôi nợ lệnh đường, không thể đến cả tôi nữa, nhưng nếu công chúa bằng lòng cứu nàng, sau này tôi sẽ vì công chúa mà làm trâu làm ngựa, đền ơn cứu mạng."

Diêm Vương Tiếu Tinh nhìn hắn một hồi lâu, sau đó cúi mắt xuống nhẹ giọng nói: "Ta có thể cứu nàng ấy."


“Đa tạ......”

"Đừng cám ơn quá sớm thế." Nàng không nhận lòng biết ơn của hắn. "Mối hận lệnh tôn vứt bỏ mẫu thân ta năm đó, ta thân là nữ nhi của bà, nên vì thân mẫu mà báo thù, song như lời công tử nói, ta chống lại việc cừu hận tiếp nối chán ngắt, cho nên ....Ta muốn công tử phải lựa chọn."

“Lựa chọn?” Tây Môn Sóc không hiểu bí ẩn trong lời nàng nói. " Công chúa, nếu cô muốn tôi thuận lấy cô, để đổi cứu mạng Hổ Nhi, cô hẳn là hiểu trong lòng tôi nghĩ gì, chỉ sợ cuối cùng công chúa sẽ uổng công thôi."

"Ta cũng không muốn cùng ngươi thành thân.” Diêm Vương Tiếu Tinh lấy giọng điệu lạnh lùng nói. "Ba ngày sau, ta sẽ thả nhà ngươi ra, vị cô nương kia, ta cũng sẽ giải cổ độc cho nàng ấy, đến lúc đó nhà ngươi có đi hay không đi đều tùy ngươi."

“Công chúa, cô có biết là ta nhất định sẽ lựa chọn cùng Hổ Nhi rời đi..."

"Nói lời tạm biệt thì nói ra quá hay ho." Diêm Vương Tiếu Tinh con ngươi đen thu nửa lại. "Năm đó cha ngươi vứt bỏ mẫu thân ta, còn không phải bởi vì quá tự tin ..."

“Công chúa?” Hắn khó hiểu nhìn nàng. "Gia phụ có lỗi với Độc hậu, phải chăng còn có ẩn tình?"

Diêm Vương Tiếu Tinh lại ngước mắt nhìn về phía hắn, khóe miệng cười lạnh lẽo.

"Vấn đề này, sao ngươi không đợi ba ngày sau rồi tự mình nhận ra nhỉ?" Nàng nói xong, đem áo choàng khoác lên, xoay người rời đi.

“Công chúa......” Tây Môn Sóc nhìn bóng dáng nàng rời đi.

Kỳ lạ, cha rốt cuộc là phạm phải cái chuyện tốt đẹp gì, khiến Độc hậu oán hận như thế chứ? Hận cha hắn, lại không thể xuống tay giết hắn.

Ân oán của đời trước, thật là khó mà giải a.

Hổ Nhi bị giam lỏng ở trong Diêm Vương môn, bên ngoài có hai gã đại hán (cao lớn) trông coi, cửa cùng cửa sổ tất cả đều được khóa cẩn thận, nàng căn bản không thể thoát ra. Từ khi nàng tỉnh lại cho đến giờ, vẫn chưa gặp lại Tây Môn Sóc, cho dù nàng lớn tiếng gọi hắn, cũng không nghe thấy hắn đáp lại. Xem ra, nàng cùng Tây Môn Sóc bị chia cách.

Đáng giận! Hổ Nhi mới hiểu được, ra là khúc mắc ân oán tình cừu trên giang hồ so với trong tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn.

Lúc này, nàng nghe thấy cửa phòng bị đẩy ra.

Nàng không chút nghĩ ngợi lập tức tiến lên, nàng bắt đầu đùa giỡn khoa chân múa tay, muốn thừa cơ hội này trốn đi.

Nhưng vì nàng không có nội công làm chỗ dựa, rất nhanh bị thua, đối phương chẳng những ngăn được quyền cước của nàng, còn điểm huyệt đạo của nàng nữa.

Lập tức, nàng y như cái khúc gỗ đứng im không thể động đậy.

Kế tiếp, nàng nhìn thấy một cô nương mặc áo trắng bước vào trong phòng.

Bốn mắt nhìn nhau, Hổ Nhi thở hốc vì kinh ngạc.

Người nữ tử áo trắng này bộ dạng giống như hoa sen mới nở, khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần mặc dù không có phản ứng gì, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, nếu là nam tử, chỉ sợ đã bị nàng cướp mất hồn rồi. Diêm Vương Tiếu Tinh ngồi ở ghế quý phi (loại ghế dài, mềm, có chỗ tựa lưng và tay, được bọc da thật sẽ tạo cảm giác dễ chịu và êm ái), sai người đưa đến ghế dựa, để cho Hổ Nhi ngồi ở trên ghế.

"Cô là ai?" Hổ Nhi giống một con hổ nhỏ sẵn sàng chiến đấu, chỉ thiếu toàn thân lông tơ không có xù lên.

"Cô muốn giết thì ra tay liền đi, nhưng các người không thể đụng vào Tây Môn Sóc, hắn là vị hôn phu của tiểu thư nhà ta ...."

Diêm Vương Tiếu Tinh dừng một chút, nhìn kỹ Hổ Nhi, "Tây Môn Sóc là vị hôn phu của tiểu thư nhà ngươi, vậy ngươi là gì của hắn?"

Nghe vậy, Hổ Nhi toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có thể di chuyển tròng mắt qua lại.

Nàng im lặng đã lâu, không thể cho đối phương một đáp án.


"Không phải chuyện của cô!" Nàng cắn cắn môi, không muốn trả lời vấn đề này.

Trên thực tế, nàng không có đáp án.

Nàng là gì của Tây Môn Sóc? Hòn đá như vậy làm nàng rối loạn, khiến lòng nàng bắt đầu nổi sóng.

"Nhưng Tây Môn Sóc là của một mình ngươi, thà chết chứ không chịu khuất phục." Diêm Vương Tiếu Tinh cầm cổ tay nàng lên mà bắt mạch. Diêm Vương Tiếu Tinh nín thở tập trung tinh thần, muốn biết nàng trúng loại cổ độc nào, trong nháy mắt đôi mắt đẹp lạnh lùng kia nhìn ngắm nàng không chớp mắt. Nghe vậy, tim Hổ Nhi đập nhanh hơn. Tây Môn Sóc vì nàng thà chết chứ không chịu chịu khuất phục ư?

"Các người.... Đừng xuống tay với Tây Môn Sóc, hắn vô tội trong chuyện này mà!" Nàng đem vấn đề của mình để qua một bên, thay hắn nói chuyện.

"Hai người các ngươi đều là kẻ ngốc, đều vì nhau mà nói chuyện." Diêm Vương Tiếu Tinh cười lạnh một tiếng. “Từ xưa mọi người yêu nhau vì tình cảm, các ngươi đúng là ví dụ tốt nhất."

"Ta .... Ta không phải người yêu của hắn...." Hổ Nhi không biết nên thừa nhận thế nào về quan hệ của nàng cùng Tây Môn Sóc.

Cho dù hắn muốn nàng đừng trốn chạy, nhưng nàng làm sao có thể không trốn đây! Lấy thân phận của hắn, cùng nàng có quan hệ, như vậy rất phiền a! Huống chi nàng không biết rõ hết tâm tình của tiểu thư....

Nàng không thể lấy oán trả ơn, đoạt đi vị hôn phu của tiểu thư a!

"Ta sẽ cứu ngươi." Diêm Vương Tiếu Tinh buông cổ tay nàng ra, khóe miệng lộ ra chút cười bí hiểm. " Nếu muốn Tây Môn Sóc đem mạng đến đổi, ta thà chết còn hơn!" Hổ Nhi rất có chí khí, không muốn bằng lòng cũng không muốn mặc kệ.

"Ba ngày sau, ta sẽ để cho Tây Môn Sóc lựa chọn, một là hắn muốn cùng ngươi đi, hai là muốn ở lại." Diêm Vương Tiếu Tinh giải huyệt đạo cho nàng, tia sáng trong con mắt tinh ranh chợt lóe rồi biến mất.

"Cô ..."

"Ta có lòng nhắc nhở ngươi, không cần tự mình nắm chắc chắn, nghĩ đến Tây Môn Sóc bất luận thế nào đều lựa chọn cùng ngươi đi." Diêm Vương Tiếu Tinh cười lạnh một tiếng, "Ta có thể giúp ngươi giải cổ độc trên người, nhưng, muốn ngươi phải trả giá một chút.... Vậy đó."

“Hừ! Yêu nữ!” Hổ Nhi giận mắng một tiếng, nào ngờ giọng nói nàng hơi to chút, lập tức chủy thủ để ở ngay cổ của nàng. "Ngươi nghĩ rằng ta thực sự cần giải dược của ngươi sao? Ta thà được chết một cách thoải mái!"

"Được thôi." Diêm Vương Tiếu Tinh đưa mắt cho tỳ nữ, muốn ả đem chủy thủ đặt ở trước mặt Hổ Nhi. "Ngươi có thể lựa chọn kết thúc của bản thân, đánh cuộc xem Tây Môn Sóc có thể hay không cùng theo ngươi đi."

"Ngươi ...." Nghe thấy Diêm Vương Tiếu Tinh nói như vậy, Hổ Nhi có chút do dự không thôi. Nếu nàng thực sự lựa chọn tự sát, Tây Môn Sóc thực sự sẽ đi theo nàng sao? Nàng lại nghĩ tới, từ khi trúng cổ độc, hắn liền liền trăm phương nghìn kế muốn giải trừ thống khổ trên người nàng, nếu như nàng thực sự rời bỏ thế gian này, lấy tình tình của hắn ..... Nếu hắn thực yêu thương nàng, phải chăng cũng sẽ cùng theo xuống hoàng tuyền (suối vàng)?

Vừa mới nghĩ đến đấy, toàn thân nàng nhịn không được mà run rẩy.

Nàng thế nhưng không có dũng khí mà đặt cược như vậy.

" Hổ Nhi cô nương, mặc kệ cô có chấp nhận hay không, ta đều phải để cô cùng Tây Môn Sóc tham gia vào trò chơi lựa chọn này thôi." Diêm Vương Tiếu Tinh nâng cằm nàng lên, lạnh lùng cất tiếng. "Cho ta xem thử, năm đó bi kịch của mẫu thân ta có khi nào lại phát sinh ở trên người Tây Môn Sóc."

Nếu thực xảy ra, nàng sẽ không chút do dự, lập tức giết Tây Môn Sóc.

Nam nhân như vậy, còn muốn đụng đến nàng ư? Quả là người si nói mộng!

"Cô...." Vị cô nương này như là một bông hoa xinh đẹp, nhưng tâm địa thế nào lại độc ác giống Độc hậu a? Lấy đùa bỡn mà làm vui.

"Lại làm cho ta hiểu được, Tây Môn Sóc yêu cô được bao nhiêu." Diêm Vương Tiếu Tinh nhìn thẳng mắt Hổ Nhi, khó hiểu muốn biết kết quả của trò chơi. Yêu, là cái gì?

Là vô tư dâng hiến, hay vẫn là ích kỷ chọn lựa?

Nhưng, tình yêu chính là vì không hình dạng giả thiết kết quả, mới có vẻ chân thành đáng quý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận