Lúc Triệu Lam mang sọt rau đến quán trọ Phúc Lai thì đã là xế trưa.
Mặt trời giữa hè bỏng rát, cây cối héo rũ rượi, trên đường rất ít người đi lại, ai cũng nhanh chóng rảo bước để tránh cái nóng như thiêu như đốt này.
Triệu Lam đi vào giao rau cho đầu bếp Vương, hàn huyên vài câu rồi nhận tiền ra về. Từ xưa đến nay, rau của y luôn tươi ngon ít bị sâu, y lại mang hàng giao tận nơi, thái độ hiền lành nên rất được khách hàng ưng ý. Lúc về, đầu bếp Vương còn dúi cho y ít thức ăn, y biết Vương thúc có lòng tốt nên cũng không từ chối.
Phúc Lai tuy là quán trọ lớn nhất trong trấn nhưng vì đã qua thời điểm ăn trưa nên khó tránh khỏi có chút vắng vẻ. Khách hàng đã về hết, chỉ còn đám tiểu nhị cùng với mấy ông chú bà thím ngồi buôn chuyện, đặc biệt có thím Hà là vợ lão bản của quán, đang kể chuyện nước miếng cũng tung bay.
“… Tôi đã nói mà, từ lâu đã cảm thấy Trương tú tài và Mai tiểu thư có chút mờ ám, quả thật đúng như tôi đoán, tối hôm qua Trương tú tài cư nhiên dám dẫn Mai tiểu thư chạy trốn…”
Xuân Phong là một trấn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ước chừng có trên dưới năm trăm hộ, dân cư chất phác thành thật vì thế cũng không có nhiều chuyện bát quái mà kể. Do đó việc hai người trẻ tuổi bỏ trốn quả là sự kiện chấn động không nhỏ.
“Nghe nói Mai tiểu thư sắp thành thân với con trai Huyện lệnh mà, ngay cả sính lễ cũng đã đưa đến. Sao lại xảy ra chuyện này?” Mọi người nhao nhao.
Thím Hà dương dương tự đắc vì thu hút được sự chú ý của mọi người, nước miếng tiếp tục tung bay:
“Biểu tỷ của tôi làm bà vú trong Mai phủ nên tôi biết, tuy Mai lão gia đã cố dìm chuyện này xuống nhưng cái kim làm sao giấu mãi được trong bọc chứ. Đúng là Mai tiểu thư đã có hôn ước với con trai của Tôn đại nhân. Nhưng đó là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, Mai tiểu thư kỳ thực không có cảm tình với Tôn công tử, nghe nói hắn ta đam mê tửu sắc, thường xuyên ăn nằm trong kỹ viện, hơn nữa Mai tiểu thư đã có người trong lòng, chính là Trương tú tài đó. Đáng tiếc Mai lão gia tham giàu, dứt khoát nhốt con gái lại đợi đến ngày thành thân thì tống xuất đi. Mai tiểu thư một nháo hai khóc ba thắt cổ, cuối cùng nhờ nha hoàn thân cận đưa thư cho Trương tú tài, hai người lên kế hoạch rồi bỏ trốn trong đêm.”
“Thật không ngờ… ngày thường thấy Trương tú tài thật thà như vậy, ai ngờ dám dẫn con gái nhà người ta bỏ trốn…” Một tiểu nhị lên tiếng.
“Đúng vậy… đúng vậy…” mọi người đồng ý.
“Nhưng Mai tiểu thư và Trương tú tài cũng xứng đôi đó chứ, tuy nhà họ Trương không giàu có gì nhưng ít ra Trương tú tài cũng một bụng kinh thư, không biết cá chép hóa rồng lúc nào đâu.” Trần đại nương bán đậu cảm khái.
“Chắc là đưa nhau đi đâu vài năm, đợi gạo nấu thành cơm rồi dẫn con nhỏ về, lúc đó Mai lão gia cũng chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt thôi…” Thím Hà bổ sung.
Mọi người còn đang thổn thức không thôi, thím Hà ngẩng mặt lên thấy Triệu Lam đi qua, lớn tiếng gọi: “A Lam, cháu mang rau đến à, vào uống chén trà đã.”
Thấy kế hoạch chuồn đi lẳng lặng của mình đã thất bại, Triệu Lam mỉm cười đáp: “Dạ thôi thím ạ, ở nhà cháu còn đang có việc, hôm nào rảnh cháu lại đến chơi. Cháu xin phép mọi người.” Không đợi mọi người đáp lại đã nhanh chân chạy ra khỏi quán.
“Tiểu tử này, lúc nào cũng vội. Haizzz” thím Hà cười cười, lại tiếp tục câu chuyện dở dang lúc nãy.
Kỳ thực Triệu Lam cũng không có việc gì gấp, chẳng qua là y xưa nay vốn ít lời, không thích tham gia vào mấy chuyện bát quái của các bà các cô. Y rảo bước trên đường. Nghĩ đến lu gạo trong nhà đã thấy đáy mà hôm nay vừa có tiền bán rau, y liền đi đong gạo. Ôm một bao gạo nhỏ, tay xách chút thức ăn được cho, y thong thả về nhà.
Nhà của Triệu Lam nằm sâu trong ngõ nhỏ. Mảnh đất của y khá rộng nhưng căn nhà thì nhỏ đến đáng thương, biểu thị cuộc sống không dư dả gì của chủ nhân nó. Đây là căn nhà từ thời phụ mẫu để lại, có hai phòng ngủ, một phòng khách, bên hông nhà là một cái bếp cùng một cái chuồng để nuôi gia súc gia cầm. Không khác được, phụ thân y qua đời sớm để lại hai mẹ con côi cút nuôi nhau, đến năm y chín tuổi thì mẫu thân y cũng lâm bệnh nặng, bao nhiêu tiền tích cóp được đều đổ vào mua thuốc, cuối cũng cũng chẳng qua khỏi. A Lam chín tuổi nho nhỏ liền cứ như vậy trở thành cô nhi. Một đứa nhỏ chín tuổi thì có thể làm gì được chứ? May thay có hàng xóm láng giềng cưu mang, người góp gạo người góp rau nuôi y qua ngày, có điều học đường thì y không đến được nữa.
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng Triệu Lam rất có tinh thần tự giác, y cảm thấy không thể ăn nhờ ở đậu người khác mãi được. Cũng may mảnh đất phụ mẫu để lại khá lớn, quyết định trồng trọt để cải thiện cuộc sống. Thời gian qua đi, cuộc sống của y cũng dần ổn định hơn trước, y trồng trọt rất kỳ công, dành nhiều thời gian để chăm sóc, nhặt cỏ, bắt sâu… vì thế rau luôn tươi ngon hơn của người khác. Trong vườn có đủ các loại rau như rau cải, củ cải, su hào, cà chua, dưa chuột, khoai tây… tươi non mơn mởn. Bên cạnh đó y còn nuôi hơn hai chục con gà mái, cứ vài ngày y lại có trứng gà mang bán.
Ngoài thời gian ra ngoài giao hàng thì y chỉ ở trong nhà chăm sóc vườn cây của mình, thành ra càng ngày càng kiệm lời, ít tiếp xúc với người khác.
*
Mấy ngày nay không khí Xuân Phong trấn có chút náo nhiệt hơn ngày thường, ngay cả kẻ thần kinh thô như Triệu Lam cũng cảm giác được.
Trên đường cái, một đoàn xe ngựa đi qua, trên xe chở đầy đồ đạc, che kín không nhìn thấy là gì nhưng khẳng định là đồ đắt tiền vì mỗi xe có bốn thủ vệ đi kèm hai bên.
Hôm nay Triệu Lam lại đi đưa hàng, hiện giờ y đang phải đứng tránh ở ven đường chờ đoàn xe này đi qua.
“Đây là đoàn thứ ba trong hai ngày rồi đó, chở gì mà lắm thế…”
“Nghe nói có một đại phú ông chuyển nhà về đây, họ đã mua đứt viện phủ lớn nhất trong trấn rồi…”
“Ai ai ai, nói rõ chút xem nào… Người nào mà giàu có thế?” mọi người xôn xao.
“Ta ở đây lâu rồi nên biết, Phong gia vốn là gốc ở đây, sau khi buôn bán thuận lợi trở nên giàu có thì họ chuyển nên ở kinh thành. Nghe nói Phong lão gia hiện tại tuổi cũng đã lớn nên muốn về quê an dưỡng, cơ ngơi trên kinh thành để cho Đại công tử và Nhị công tử tiếp quản, chỉ dẫn theo phu nhân và con trai nhỏ nhất về quê.”
“Thì ra là vậy, không ngờ Xuân Phong trấn chúng ta lại có một đại nhân vật như thế này.”
Phong gia? Có chút gì đó lóe lên trong đầu Triệu Lam, thấy đoàn người đã đi hết, y cõng giỏ lên tiếp tục đi, quăng suy nghĩ qua đầu.
./.
Uke là nông dân, nhưng ta sẽ không viết cường tráng thụ đâu >”