Một thanh âm vang lên, thoáng cái Tần Vô Ngân cũng thanh tỉnh lại rất nhiều, chỉ là lồng lực của hắn phập phồng, cuối cùng phún ra một búng máu. Dù sao thì lúc tính mạng hắn nguy hiểm thì lá bùa hộ mệnh này mới có phản ứng, tuy rằng vừa rồi không có bịđập chính diện, nhưng hắn cũng chịu một ít ảnh hưởng, rốt cục nhịn không được phun ra một búng máu tuwoi.
Giờ phút này, chỉ còn lại một mình mình, Tần Vô Ngân không còn hung hăng càn quấy như trước, đối phương người đông thế mạnh, cho dù hắn tự tin so với Côn Bằng thái tử còn mạnh hơn thì cũng không dám đối kháng chính diện. Lại nhìn về những vật đang trôi nổi ở phía trên đại điện kia, trong nội tâm hắn rất ân hận. Giờ phút này hắn thanh tỉnh, lại biết rõ mình khẳng định chết chắc ở chỗ này rồi.
Cho nên, không đợi những người khác động thủ, hắn đã phóng rất nhanh tới một đường rẽ khác.
Đám người Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh đồng thời nhìn về phía Trình Cung, đợi quyết định của hắn.
- Nơi này hẳn là nơi tu hành của một người nào đ ó, cũng không tìm kiếm tại những nơi khác, nếu như có bảo vật gì thìđoán chừng là những bảo vật này. Hiện giờ bảo vật đã ở ngay trước mắt, chúng ta đểý tên phế vật kia làm gì, động thủ thu lấy bảo vật.
Tần Vô Ngân không có thu lấy những bảo vật này, nói rõ những vật này không hề dễ dàng thu lấy, hơn nữa Trình Cung sẽ không phạm phải sai lầm mà Tần Vô Ngân đã từng mắc phải. Nếu như lúc trước Tần Vô Ngân sau khi đi vào liền lập tức liên hợp với bọn người Chu Dật Phàm, Nguyệt Minh thái tử. Nếu như ở chỗ này khiến Chu Dật Phàm điều khiển được cỗ lực lượng kia, vậy bọn hắn tuyệt đối trở thành một cỗ lực lượng mạnh nhất.
Cho dù là Côn Bằng thái tử cũng không dám tùy ýđộng đến hắn, nhưng hắn đã sai lại còn cho mình làđ úng, dùng sức một mình màđắc tội tất cả mọi người. Hắn muốn nuốt một mình, nhưng lại không ngừng tách cả người nhà ra, kết quả khiến người của hắn bị tiêu diệt từng đợt từng đợt, cuối cùng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ lại núp đằng sau, hắn trở thành một quang can tư lệnh. Lúc này toàn bộ đuổi theo giết Tần Vô Ngân thì cũng không có giá trị gì, phân tán đuổi theo thì lại là tối kỵ, cho nên Trình Cung dứt khoát không đểý tới hắn. Mà một ít đồ vật Càn Khôn Đan tông còn vứt lại ở đây, hắn còn có thể chạy đi đâu?
Nếu quả thật muốn truy sát hắn thì cũng không dễ dàng, vìđồ vật bảo vệ tính mạng trên người hắn cũng không ít. Giống như vừa rồi Trình Cung thăm dò thoáng một phát, nếu như hắn một lòng muốn trốn chạy, lại có những phân thân kia, cho dù Trình Cung liên thủ lại với Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh thì cũng không thể giết được hắn trong thời gian ngắn. Về phần những người khác, muốn giết hắn thì lại càng khó khăn hơn, cho nên dứt khoát không đểý tới.
Lúc này, Tần Vô Ngân đã chạy được vài trăm dặm mà không thấy bọn người Trình Cung đuổi theo, ngược lại hận đến mức đấm một quyền lên vách tường bên cạnh. Mà cũng không biết vách tường này kiến tạo nên từ vật gì, lấy lực lượng của Tần Vô Ngân hiện giờ, cho dù làđ ánh lên một ngọn núi cũng có thể xuyên qua nhưng hiện giờ chỉ khiến vách tường này lõm xuống một ít, ngược trên tay hắn lại truyền đến từng đợt đau đớn.
Quả thật quá mức chủ quan, chính hắn mang tới nhiều người nhất, vốn là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, cũng đến nơi này đầu tiên, nhưng cuối cùng chỉ còn lại có một mình hắn.
Lúc này còn theo chân bọn hắn tranh giành cái gì nữa, làm sao bây giờ? Không tranh giành, hắn quá không cam lòng rồi, tuy rằng những Nguyên tinh vừa rồi như là một hồi mộng ảo, nhưng lại nói rõ một việc, trong quang cầu dưới trận pháp và lực lượng giam cầm bồng bềnh trong không trung kia, khẳng định có thứ tốt.
Đán giận, sớm biết như vậy thì không nên phân tán lực lượng ra, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đột nhiên, trước mắt hắn sáng ngời, thân hình lại lóe lên lần nữa, xông ra ngoài.
- Oanh... Oanh...
- Bành...
Động tĩnh bên ngoài cực lớn. Chính là Côn Bằng thái tử, Chu Dật Phàm bọn hắn đang toàn lực phá trận, trận pháp này bị phá hư liên tiếp, hiện giờđã có chút không chịu nổi. Nhưng cho dù là như thế, trận pháp từ thời đại Thượng Cổ này vẫn còn một tia lực lượng cuối cùng, mà một tia lực lượng này, cũng đủ để bọn hắn nhất thời không thể phá vỡ được.
Hao phí nhiều khí lực như vậy, ở chỗ này lâu như vậy, nếu như cái gì cũng đều không làm được thì vậy thì muốn chết rồi. Nhưng mà ngay cả dốc sức liều mạng oanh kích mà trận pháp này vẫn không bị phá vỡ, kỳ thật đ áy lòng Côn Bằng thái tửđã có chút tuyệt vọng rồi, chậm trễ như vậy, chỉ sợ lúc đến thìđồ ăn đều đã nguội lạnh.
- Bảo tàng ở bên trong, ta bị bọn hắn ý nhiều người cưỡng ép đi ra, như vậy cho dù các ngươi tiến vào đến nơi thì hết thảy đều đã chậm trễ. Các ngươi mau hợp tác cùng ta lập linh hồn huyết thệ chia bảo tàng làm ba phần, ta lấy một phần trong đ ó, sau đ ó ta sẽ giúp các ngươi tiến vào.
Nhưng vào lúc này, Tần Vô Ngân từ bên trong vọt ra, hiện giờ hắn cũng đang giành giật từng giây thời gian, lập tức nói điều kiện ra.
Bọn người Côn Bằng thái tử, Võ Thân Vương, Chu Dật Phàm, Nguyệt Minh thái tửđều ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới gió lại đổi chiều như vậy, tên hỗn đản Tần Vô Ngân này lại đi ra, nếu như không phải do hắn, sự tình chưa chắc đãđến mức này, nếu lúc ấy giết Trình Cung thì cũng sẽ không có những chuyện hôm nay.
Bây giờ tên hỗn đản này lại còn không biết xấu hổ đi ra nói những lời như vậy. Nhưng tất cả mọi người đều không giết hắn, không cóđịch nhân vĩnh viễn, những lời này bọn hắn đều tinh tường hơn ai khác, rất nhanh trao đổi thần niệm với nhau.
- Tốt!
Côn Bằng thái tử căn bản không cần trao đổi, lập tức đồng ý.
Bọn người Võ Thân Vương cũng đồng ý rất nhanh, mấy người lại bắt đầu lập linh hồn huyết thệ, nhìn thấy huyết thệ hoàn thành. Tần Vô Ngân ở bên trong lập tức phá trận, để bọn hắn tiến vào. Hắn đã hao phí hai ngày để nghiên cứu từng chút một cửa ra vào này, cho nên cũng có chút thành tựu trận pháp nơi này. Hơn nữa bây giờ hắn lại ở bên trong nên lại càng dễ dàng phá vỡ hơn một chút. Có một hai cái trận pháp không thể phá vỡ, bọn người Côn Bằng thái tử liền trực tiếp bạo lực phá vỡ, không đến nửa nén hương, bọn hắn đã vọt đến, vừa tiến vào, tất cả bọn hắn đều nhanh chóng bay vào trong cung điện.
Bên trong cung điện, lúc này Trình Cung đang mang theo mọi người phá vỡ mấy trận pháp ở tầng ngoài, giờ phút này hắn đã nhìn rõ ràng hình dáng của tòa tháp từ trên xuống dưới. Trên cùng là một khỏa mặt trời nhỏ, tản ra khí tức nóng rực khủng bố, phía dưới tắc thì mà một hào quang lớn, bên cạnh thì là một đ ám vật thể, toàn bộ đều là hình cầu. Mỗi tầng đều có trận pháp, tuy rằng những trận pháp này không còn tốt nhưng lại tương đối nguyên vẹn. Trình Cung cũng không có biện pháp đơn giản phá giải khai mở, quan trọng nhất là, cho dù phá vỡ được những trận pháp này thì những vật này cũng bị một tầng hào quang bao lại, khó có thể thu vào không gian giới chỉ, khó có thể nhiếp cầm, muốn như vậy thì phải phá vỡ màn hào quang này.