- Vì vậy ta quỳ xuống, quỳ xuống cầu xin ông ngoại ngươi cứu Vi Nhi bọn hắn, ta cũng nói ra lo nghĩ và phân tích của mình, lúc ấy ta còn nghĩđến rất nhiều. Ta nhận định rằng phân tích của mình tuyệt đối sẽ không sai, bởi vì lúc ấy ông ngoại ngươi sử dụng bí pháp che dấu khí tức của hai người bọn họ, người khác không thể phân biệt được rõ rốt cục là ai, cộng thêm những phỏng đoán khác của ta, bọn hắn tin ta. Hoặc là nó, Lô lão buông tha cho việc cứu nữ nhi của mình trước. Sau này vô số cả ngày lẫn đêm ta đều nghĩ, nếu như không phải ta quỳ xuống thì. . .
Chuyện mười mấy năm trước, gia gia không muốn nhắc tới, phụ thân càng chưa bao giờđề cập đến, một lòng đặt mình trong quân doanh, chỉ có chiến đấu, lại chiến đấu.
Hôm nay đây là lần đầu tiên Trình Cung nghe được chuyện năm đ ó, Trình Vũ Dương nói đến chỗ kích động, thanh âm thảm đạm, loại thống khổ giày vò này đối với Thiên Hồ chỉ so với chết càng khó chịu hơn, từ trong âm thanh của hắn cũng có thể nghe ra được.
- Quyết định khi chiến đấu, không có gì mà sai với không sai cả, hơn nữa đều là người nhà mình càng không cần vì vậy mà thống khổ. Cũng như lúc đầu ta là một đại thiếu quần làáo lượt đã biết rõ sẽ gây tai hoạ, nhưng gia gia và toàn bộ Trình gia cũng không đểýđến, dù là khai chiến với hoàng đế cũng không tiếc. Nếu như không có sự ủng hộ của các ngươi, ta vài chục năm trước làm sao có thể làm được một đại thiếu quần làáo lượt thư thái như vậy chứ. Ngài không cần phải vì vậy mà khổ sở, thật sự, bởi vì chúng ta đều họ Trình, chúng ta là người một nhà.
Nghe đến đ ó, chuyện phía sau cho dù không nghe Trình Cung cũng có thểđoán ra được phần nói, hắn cũng rõ vì sao gia gia không muốn nói, phụ thân vì sao lại không muốn đề cập đến, mà Nhị thúc của mình, vì sao qua nhiều năm như vậy vẫn một mực sinh hoạt trong thống khổ, hối hận.
- Ta tin tưởng, gia gia và phụ thân cũng sẽ không trách ngươi, cho dù ta cũng chưa từng gặp mặt ông ngoại và. . . mẹ của ta, nhưng bọn hắn cũng sẽ không trách ngươi.
Mẫu thân, Trình Cung lúc đầu cho rằng là sau khi Trình Cung chính thức chết đi chết mới trọng sinh, thẳng đến khi gặp được Tiểu Phong Tử mới biết được, thời giam mà mình bị mười ba đạo Hư không Âm Dương kiếp tiêu diệt lại vừa vặn tương xứng với thời gian mình được sinh ra.
Chẳng qua lúc đ ó mình bị thương quá năng, dưới sự ảnh hưởng của thai trung chi mê, mình đã quên đi tất cả mọi chuyện vài chục năm kiếp trước, cóđược trí nhớ vài chục năm mới. Thẳng đến lần kia sau chuyện cưỡng gian công chúa không thành, mình mới nhớ tới kiếp trước, hôm nay nghe Trình Vũ Dương lại nhắc đến chuyện năm đ ó, Trình Cung càng thêm khẳng định.
Cho nên tánh mạng của hắn ở kiếp này là là cha mẹ đưa cho, gia gia, phụ thân thậm chí mẫu thân, ông ngoại mà mình chưa từng gặp đều là người thân nhất của mình, chính vì thông suốt những chuyện này, lúc ấy thần niệm của Trình Cung mới trôi chảy, không có bất kỳ ngăn cách nào với người bên cạnh nữa.
- Ngươi không sẽ rõ, ngươi thật sự không rõ, Vi Nhi nói rất đ úng, ta quá thông minh, thông minh quá nên dẫn đến ích kỷ. . .
Trình Vũ Dương giờ phút này đang thì thào tự nói như người nói mê vậy, không còn chút phong thái nào của Thiên Hồ tùy ý nhìn thấu hết thảy, trí tuệ siêu phàm nữa cả.
Gia gia không nói, phụ thân chưa bao giờ nói, mười mấy năm trước hiển nhiên đã xảy ra rất nhiều chuyện, hôm nay Nhị thúc vào thời khắc cuối cùng tự nhiên muốn chính mình nói ra tất cả mọi chuyện, Trình Cung tuy rằng đoán được phần nào, nhưng chỉ an ủi một chút rồi không lên tiếng nữa, chờ Trình Vũ Dương nói chuyện phía sau ra, có lẽ như vậy sẽ khiến hắn thoải mái hơn một ít a!
- Chúng ta cùng nhau đuổi theo hướng Vi Nhi các nàng đ ào tẩu, khi chúng ta đuổi tới phát hiện Vi Nhi các nàng đãđ ào thoát khỏi sự truy kích của địch nhân, không đợi ta cao hứng Vi Nhi cũng rất kích động hỏi chúng ta sao lại đuổi theo hướng bên này. Nàng đã tức giận không chịu nổi nữa, nàng nói lúc ấy mẹ của ngươi bảo tuyệt đại đa số người bảo hộ mình rời đi, nàng chỉ dẫn theo rất ít người trốn theo một hướng khác, thậm chí còn đưa đại đa số đồ vật bảo vệ tánh mạng cho nàng.
Nói đến chỗ này, thanh âm của Trình Vũ Dương càng trở nên thống khổ hơn... chỉ cần nghe thanh âm kia là có thể khiến người khác cảm nhận được tầm tình của hắn lúc đ ó.
- Thậm chí ngay cả một ít đan dược bảo vệ tánh mạng cũng đều giao cho Vi Nhi, bởi vì bọn nàng lưu lại manh mối trên đường, cho rằng có ta ở đây nhất định có thể phát hiện ra màđứa ra phán đoán. Mẹ của ngươi kiên trì bảo Vi Nhi mang theo người, pháp bảo bảo vệ tánh mạng, bảo vệ tánh mạng đan dược đều mang theo, nói bản thân nàng có biện pháp kiên trìđến chúng ta đến, nhưng mà. . .
- Vi nhi như nổi điên lên mắng ta, chửi ta, hỏi ta vì sao lại không thấy những manh mối mà các nàng lưu lại, manh mối như vậy vì sao lại không phát hiện ra, ta lúc ấy đã váng đầu rồi, chỉ nhớ đến lúc ấy tất cả mọi người lập tức rời đi, sau đ ó ta cũng như nổi điên đuổi tới.
- Đã chậm. . . Tất cảđều đã chậm, chờđến khi chúng ta đến đ ó, mẹ của ngươi đã. . . Đã chế rồi, mà ngay cả ngươi vẫn còn trong bụng mẹ ngươi. . . không hề có dấu hiệu tánh mạng, những người kia còn chưa kịp đ ào tẩu, lúc ấy ông ngoại ngươi như điên lên đ ánh chết tất cả bọn họ. Sau đ ó hắn ôm mẹ ngươi rời đi, bọn hắn không trách cứ ta, nhưng ánh mắt người Lô gia lại khiến ta hận không thể tự giết chết mình. Ta thống hận mình, nói xằng Thiên Hồ, lại làm ra chuyện bực này.
- Phụ thân ngươi sau khi biết rõ chuyện của ngươi và mẫu thân ngươi, quỳ ở nơi đ ó bảy ngày bảy đêm không hề nhúc nhích, mặc cho ta nói thế nào đi nữa hắn cũng không phản ưng. Ta thậm chí muốn để hắn giết ta đi, nhưng hắn lại như chết đi vậy.
- Bi thương chết tâm.
Trình Cung tuy rằng chỉ nghe Trình Vũ Dương tự thuật lại chuyện năm đ ó, nhưng thực sự có thể tưởng tượng được, cảm nhận được sự thống khổ, xoắn xuýt của người nhà Trình gia năm đ ó hơn xa chiến trường chém giết, thậm chí so với tử vong còn thống khổ hơn gấp trăm lần, nhất làđối với gia tộc như bọn họ, chết trận sa trường không đ áng sợ, loại chuyện này mới khiến người khác thống khổ nhất.
- Bi thương chết tâm, Vi Nhi cũng đã nói những lời này, sau đ ó nàng cùng ta quỳ trước mặt phụ thân ngươi, Vi Nhi đã từng nói qua, nàng cầu không phải là phụ thân ngươi tha thứ, nàng chỉ cảm giác có lẽ chết ở đ ó chính là nàng. Nhìn ánh mắt lạnh lùng, thất vọng của Vi Nhi khi nhìn ta lúc đ ó, ánh mắt thống khổ, nhìn phụ thân ngươi vốn là thiên tài tu luyện Bạo Hùng vậy mà cảnh giới lại liên tiếp ngã xuống, ta thậm chíđã nghĩ tới tự sát. Nhưng lại bị gia gia của ngươi cắt đứt tứ chi, phong ấn lực lượng để cho ta ăn đan dược, để cho ta hảo hảo suy nghĩ cẩn thận lại.