Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

Hai chữ đó là hai chữ mà hoàng gia rất đề phòng cùng nghi kỵ, nếu thật sự chú ý thì mất đầu là rất bình thường.
Vũ Thân Vương đại thắng trở về, tự nhiên có rất nhiều chuyện căn bản không có suy nghĩ, ngoài hăng hái ra còn muốn nâng uy phong của Vũ Thân Vương Đại tướng quân, khí phái thể hiện ra, tự nhiên là rất bình thường. Nguyên vốn cũng sẽ không có người nói cái gì, nhưng hết lần này tới lần khác có người không hề sợ phiền phức lớn.
Đi quá giới hạn, từ lúc Trình Cung bắt đầu giảng giải quy củ Hoàng đế xuất hành, Vũ Thân Vương đã giật mình, trên khuôn mặt tuấn lãng nhiều hơn một tia ngưng trọng. Xem ra Trình Cung này thật đúng là không phải dễ đối phó như vậy, cũng không phải một cái hoàn khố đơn giản như vậy. Thời điểm ngươi giảng đạo lý cùng hắn, hắn rất hung hăng càn quấy, rất bá đạo, rất hoàn khố, căn bản không giảng đạo lý với ngươi, dùng phương thức vô cùng đặc biệt cho ngươi kinh ngạc.
Thời điểm ngươi muốn chơi cường hoành đối kháng cùng hắn, hắn lại có thể chuyển ra vô số đạo lý, thậm chí nói cho ngươi cứng họng.
Có ý tứ, quả nhiên là đối thủ có ý tứ.
Giờ phút này, ở trong phủ Thái tử, bình thường chú ý cẩn thận, cơ hồ khiến người quên đi, Thái tử Chu Trị Đào đang đứng ở Quan Cảnh Đài nhìn phương hướng ngoài thành, trên nét mặt tràn đầy khoan khoái dễ chịu.
- Đấu đi, đấu rất hay, danh tiếng lão Thất quá uy cũng không phải là chuyện tốt, Thất đệ Vũ Thân Vương của ta, nếu như ngươi ngay cả cái Trình Cung này cũng không có biện pháp thu thập, ngươi đem những cái gọi là thượng cổ truyền thừa kia về thì có ích lợi gì.
Thái tử lầm bầm lầu bầu nói, mặc dù nói phong Thất hoàng tử là Vũ Thân Vương có thể để cho hắn rời khỏi vị trí tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, không có khả năng uy hiếp Thái tử. Nhưng mà ở Thái tử xem ra, địch nhân lớn nhất của hắn như cũ chính là vị Thất đệ của mình, chưa đến kinh liền làm ra cái gọi là thượng cổ truyền thừa, truyền thống thượng cổ gì đó, ngôi vị hoàng đế giành cho người có đức, thậm chí còn có các câu chuyện nhượng hiền.
Ở Thái tử xem ra, này đã đầy đủ nói rõ vị Thất đệ của mình sẽ không thỏa mãn một cái Vũ Thân Vương, hôm nay hắn chưa đi đến thành liền bị nhục, Thái tử tự nhiên rất cao hứng. Thái tử cũng đã tiếp cận ba mươi, năm đó thời điểm liên quân của ngũ quốc xâm phạm, Hoàng đế đã từng nhiều lần bị ám sát, thậm chí bản thân bị trọng thương, một nửa mạng đi xuống hoàng tuyền, vì vậy không ít đại thần dâng tấu phong con trai trưởng Chu Trị Đào làm Thái tử.
Đối với vị trí Thái tử của hắn có quá nhiều người không phục, nhưng Thái tử làm việc chừng mực, cộng thêm Hoàng đế còn rất khỏe mạnh, cho nên rất nhiều chuyện tình cũng không có hiện ra. Nhưng mà các loại tranh đấu đang âm thầm không ngừng.
Trong hoàng cung, trước mặt Hoàng đế có một vật giống như Thủy Văn Kính, bên trong thấy rõ ràng chuyện tình ở Trường Đình. Đây là có người chuyên môn tu luyện Thủy Kính pháp thuật, ở Trường Đình bố trí trận pháp, mới có thể xem tình huống ở đó.
- Phân rõ phải trái, không nói đạo lý, hắn đều có lý, ngươi phân rõ phải trái cùng hắn, hắn không phân rõ phải trái với ngươi, ngươi không phân rõ phải trái cùng hắn, hắn lại phân rõ phải trái với ngươi. Người đâu, truyền khẩu dụ của trẫm, phạt tất cả nhân viên Lễ Bộ tổ chức nghi lễ này hai mươi trượng, tân khoa trạng nguyên Trình Cung biết rõ lễ nghi, triệt hồi chức Ngự tiền thị vệ doanh Ngũ phẩm phó Thống lĩnh thăng làm tứ phẩm Hàn Lâm học sĩ, chuyên môn phụ trách biên chế lễ nghi.

Hiện tại Hoàng đế xem như minh bạch, cho dù tùy tiện cho Trình Cung một vị trí nào, hắn đều có thể mượn nó gây sóng gió, tựa như Ngự tiền thị vệ doanh hắn cũng có thể lấy danh nghĩa của mình gây chuyện, lại còn duy trì Hoàng uy, làm Hoàng đế hắn cũng không lời nào để nói.
Kỳ thật quan viên trên tứ phẩm đều là quan lớn chân chính, nếu người bình thường lăn lộn chục năm cũng chưa hẳn có thể tới vị trí này, Trình Cung, Trình Lam, Chu Dật Phàm bọn hắn xuất thân bất đồng, cộng thêm đủ loại nguyên nhân đã sớm để bọn hắn có được phẩm trật rất cao. Nhưng cái này cũng không đại biểu bọn hắn có thực quyền chính thức, so với thực quyền của Đại tướng quân, Thượng Thư, thậm chí Thống lĩnh, Thị Lang còn kém rất nhiều. Về phần Hàn Lâm học sĩ của Lam Vân Đế Quốc, nhất là Hàn Lâm học sĩ chuyên môn biên soạn lễ nghi, tuy quan chức không thấp nhưng cả năm không ai ngó tới, hơn nữa không có bất kỳ quyền lực đặc thù, biên soạn gì đó cũng chỉ có Hoàng đế xem mà thôi.
Những thứ khác trước mặc kệ, hiện tại Hoàng đế xem như minh bạch, ít nhất không thể cho Trình Cung thực quyền. Mỗi lần hắn nắm thực quyền trong tay đều có chuyện cả.
Sau khi hạ lệnh, Hoàng đế lại lẳng lặng nhìn vào Thủy Kính, hắn cũng muốn nhìn lão Thất xử lý chuyện này như thế nào.
Giờ phút này tiếng la hét đã im bặt, lời nói mới vừa rồi của Trình Cung tất cả mọi người nghe được tinh tường, hiện tại cả đám đều đang nghị luận lấy.
- Thật sự là đi quá giới hạn a, vấn đề kia cũng không nhỏ, xem Vũ Thân Vương bị nói cho á khẩu không trả lời được, mà ngay cả bọn người Chu Dật Phàm đầu nhập vào hắn cũng không dám ra mặt, xem ra là thật sự.
- Cái khác trước không nói, đã ghi là cống phẩm muốn hiến cho hoàng thượng, vậy mà bọn hắn còn tùy ý lấy ra khoe khoang thực lực, bản thân là tội bất kính.
- Còn có những nghi thức kia, thân là Thân Vương vậy mà làm cho loạn thất bát tao, Trình Cung nói không sai, nên có không có, không nên có thì lại nhiều.
- Thân Vương xuất hành đại biểu cho thể diện hoàng gia, trước kia còn thật không biết.
Tiếng nghị luận chung quanh dần dần lớn lên, đều đang chỉ trỏ.
Chu Dật Phàm, Trình Lam, Âu Dương Ngọc Bảo thì trong nội tâm có khổ tự mình biết, bọn hắn coi như là học thức uyên bác, nhưng phương diện này bọn hắn không có đi học, đây chỉ có hoàng gia mới để ý, ai không có việc gì lại đi nghiên cứu cái đồ chơi này, tự nhiên Trình Cung nói ra, bọn hắn cũng không có biện pháp xen vào.

Lúc này, tọa giá đột nhiên mở ra, bên trong có một thanh niên tuấn lãng ăn mặc trang phục Thân Vương, khí khái hào hùng, bừng bừng phấn chấn, Vũ Thân Vương ngồi ở chỗ kia, bên cạnh không có người trung niên mắt xanh lúc nãy, chỉ có hai gã thái giám đứng ở một bên, còn có vài tên thủ hạ khác đứng đấy.
- Trường Mao hình như là cống phẩm đúng không?
Vũ Thân Vương có chút nghiêng đầu nhìn về phía một quân nhân văn chức bên cạnh.
- Thuộc hạ sơ sẩy, bởi vì lần này thu hoạch thật sự quá nhiều, các loại quý hiếm đều là Lam Vân Đế Quốc ta không có, Trường Mao ở một năm rưỡi trước thu được, lúc ban đầu coi như là trân quý, về sau liền lộ ra có chút bình thường, vốn nói là loại khỏi danh sách cống phẩm, nhưng bởi vì trong danh sách đã lỡ ghi, về sau chỉ có thể tăng thêm chín mươi chín loại vật phẩm quý hiếm ở phía sau.
Người nọ lập tức thuộc như lòng bàn tay nói.
- Mặc kệ như thế nào, tự ý di chuyển cống phẩm là không nên, tất cả mọi người tự chặt một cánh tay.
Thanh âm Vũ Thân Vương lạnh nhạt nói.
Vũ Thân Vương vừa nói xong, lập tức ba mươi sáu tên Phạt Mạch kỳ đỉnh phong kia đồng thời đưa tay ra trước, không chút do dự lập tức rút bội đao ra.
- Bá!
Ánh đao hiện lên, huyết quang vẩy ra, lập tức ba mươi sáu tên Phạt Mạch kỳ đỉnh phong đều cắt đứt một tay.

- Ah. . .
Một cử động kia, lập tức làm dân chúng chung quanh sợ hãi.
- Ông trời của ta ơi, điên rồi. . ., đây chính là Phạt Mạch kỳ đỉnh phong ah.
- Quá độc ác, chẳng lẽ hắn không đau lòng.
- Vũ Thân Vương đến cùng đang làm cái gì, đây cũng không phải là binh lính bình thường ah.
Đến quan viên cùng một ít thế lực lớn xem cũng trợn tròn mắt, ba mươi sáu tên Phạt Mạch kỳ đỉnh phong, là Phạt Mạch kỳ đỉnh phong a, vậy mà lập tức đều tự chặt một tay, này là khí phách bực nào.
Đừng nói bọn họ, mà ngay cả Hoàng đế cũng nhíu mày, trong nội tâm nhịn không được đau lòng, phá gia chi tử, lão Thất lúc nào học theo Trình Cung rồi.
Chỉ là nơi cánh tay bị đứt rời phun ra một ít máu, sau đó lập tức khống chế được, những người kia không có một người nào lên tiếng, trực tiếp nhặt lên cánh tay của mình bị chém đứt, sau đó lui ra ngoài.
- Người đâu, chém đầu người phụ trách lễ nghi trong quân, lập tức để cho người của Lễ bộ đến xử lý hết thảy.
Giống như biết rõ nơi Hoàng đế bố trí Thủy Kính Thuật vậy, Vũ Thân Vương có chút quay đầu nhìn thoáng qua bên kia, sau đó ánh mắt nhìn Trình Cung:
- Về phần tọa giá bản vương, đúng là bệ hạ đặc chuẩn, cái này ngươi có thể đi hỏi bệ hạ. Nhưng hôm nay ngươi can gián, bản vương rất vui vẻ, người đâu, thưởng Trình Cung mười vạn lượng hoàng kim, được rồi, ngươi đi đi.
Cho dù Vũ Thân Vương nói hiện tại hết thảy, đều là Hoàng đế đặc chuẩn, Hoàng đế khẳng định cũng chỉ có thể thừa nhận. Nhưng như vậy, đối với uy danh của Hoàng đế có chỗ tổn hại, chỉ là một cái tọa giá lại có nhiều chuyện như vậy. Thủ đoạn của Vũ Thân Vương như lôi đình sét đánh, làm cho người ta không kịp suy nghĩ.
Đi, không có nộ, không có gấp, không có hỏa, mấy câu liền xử lý sự tình xong, trong nội tâm Trình Cung đã âm thầm cân nhắc, cảm thán Vũ Thân Vương này thật đúng là không giống bình thường. Cái khác không nói, chỉ để cho ba mươi sáu tên Phạt Mạch kỳ đỉnh phong tự đoạn một tay, thật đúng là vô cùng rung động người. Sau đó chém người phụ trách lễ nghi trong quân, đơn giản một câu Hoàng đế đặc chuẩn đã nói rõ thân phận của hắn không bình thường, ban thưởng Trình Cung thì giống như cách làm của cha hắn, như trước nói cho hết thảy mọi người biết, Trình Cung ngươi bất quá là thần tử, ta mới là chủ tử.

Loại thủ đoạn này đối với những người khác có lẽ có hiệu quả, nhưng đối với Trình Cung mà nói hắn không có chút nào cảm giác, muốn mình hộ giá phải trả giá thật nhiều, muốn chèn ép mình phải chuẩn bị sẵn sàng bị chèn ép, hiện tại sướng rồi a. Cho dù ngươi nói thế nào, xử lý tốt ra sao, hôm nay cũng mất hết cả uy phong. Về phần chặt tay Trình Cung căn bản không có ảnh hưởng gì, cho dù hắn chặt hết mười vạn người kia, vậy cũng là người của hắn, lão tử quản làm gì.
Trình Cung náo như vậy, tự nhiên đại đội nhân mã không có biện pháp đi về phía trước, rất nhiều chuyện tình còn muốn làm giờ phút này hoàn toàn đảo lộn. Rất nhanh, Hoàng đế truyền lệnh, thay đổi một người khác hộ giá, Trình Cung thăng làm tứ phẩm Hàn Lâm học sĩ, chuyên môn biên soạn lễ nghi.
- Ha ha, đại thiếu ngưu bức ah, như vậy cũng có thể thăng quan, ngày nào ngươi rảnh hãy dạy dỗ ta, giáo huấn Thân Vương cũng có thể thăng quan, ngưu bức.
Vừa tuyên bố Trình Cung không cần hộ giá, Trình Cung trực tiếp cởi quần áo trên người ném sang một bên, thay đổi quần áo thoải mái của mình, bọn người Bàn Tử cũng vây đi qua. Bàn Tử lớn giọng nói, căn bản không để ý cảm thụ những người khác.
- Buổi tối chúc mừng, không say không về. . . Ách. . .
Túy Miêu ngà ngà say nói, vẫn còn muốn tối nay uống tiếp.
- Đúng, chúc mừng nhất định phải chúc mừng, vừa vặn Hoa Thuyền Phố vừa tới mấy chiếc hoa thuyền mới, nữ tử bên trên đều là phong tình nước khác.
Sắc Quỷ cũng nói.
Mọi người không kiêng nể gì cả cười nói, căn bản không để ý tới cảm thụ của Vũ Thân Vương bên kia, Trình Cung cầm đầu trực tiếp thúc ngựa trở về Vân Ca Thành, đã không có nhiệm vụ hộ giá, vậy thì quản bọn họ cái rắm.
- Có mảnh vỡ, một khối to a, ân, mùi vị kia, đây không phải. . . Mịa, là đan dược ta luyện chế ở kiếp trước. . .
Trình Cung xung ngựa lên trước, mang theo mọi người trở về Vân Ca Thành, vừa mới đi ra ngoài không tới mấy trăm mét, Trình Cung mãnh liệt ghìm chặt dây cương, lập tức quay đầu nhìn về phía tọa giá Vũ Thân Vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận