Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

Vũ Thân Vương mở tiệc, người có thể tới đều không bình thường, cơ hồ đều là vương công quý tộc, đại thần trong triều, người đại gia tộc. Cho dù những phú thương có hàng ức vạn, cũng không có tư cách vào trong này.
Mà người đến Vũ Thân Vương phủ, đều không ngoại lệ là vì biến hóa của Vũ Thân Vương phủ mà đến.
- Quả nhiên cùng tin đồn không sai, giống như tiên sơn thánh địa.
- Đại thủ bút, quả nhiên là đại thủ bút, mấy ngày trước ta còn đi ngang qua đây, tuy chung quanh đã có tường vây, sân bãi cũng sạch sẽ, nhưng mà không có cái gì.
- Nếu như không phải có thần thông cùng pháp thuật, công trình to lớn như vậy, phải có bao nhiêu không gian giới chỉ mới có thể chứa hết.
- Xem ra truyền thuyết Vũ Thân Vương đạt được bảo tàng thượng cổ, tám chín phần mười là thật.
Đối với một ít đại gia tộc mà nói, địa phương vài trăm dặm quanh Vân Ca Thành biết rõ vô cùng, có được bảo mã, cho dù đi ra du ngoạn cũng đi vài trăm dặm. Cộng thêm trước kia nghe đồn, hôm nay tận mắt nhìn thấy, trong lòng khiếp sợ tuyệt đối là tột đỉnh.
Mỗi người tiến đến đều khiếp sợ, nghị luận một phen, mà tiến vào Vũ Thân Vương phủ lập tức sẽ có người nghênh đón.
- Thân là phú quý, nhưng như cũ có thể có được đại vận, không phục cũng không được ah.
Lúc này, ba thất Bảo mã rất nhanh tiếp cận Vũ Thân Vương phủ, ba người này chính là ba trong tứ đại tài tử năm đó phong quang vô hạn Vân Ca Thành, Chu Dật Phàm, Trình Lam, Âu Dương Ngọc Bảo. Rất xa nhìn qua Vũ Thân Vương phủ, nghe chung quanh sợ hãi thán phục, Chu Dật Phàm nhẹ giọng cảm thán.
- Lúc này mới nói rõ quyết định của chúng ta là đúng, đi theo Vũ Thân Vương tiền đồ sẽ bừng sáng.
Âu Dương Ngọc Bảo gần đây đã có được chức quan không nói, Vũ Thân Vương để hắn phụ trách một ít sự tình, có chiêu bài Vũ Thân Vương, mọi việc đều thuận lợi. Mọi người nhìn thấy lệnh bài đều cẩn thận từng li từng tí, nếu như nói lúc trước thời điểm ba người bọn họ huy hoàng nhất chỉ là nổi danh, vậy bây giờ là uy phong, Âu Dương Ngọc Bảo rất thích như bây giờ.
Bởi vì nguyên nhân Vũ Thân Vương, cho dù thái độ gia tộc đối với hắn cũng khác trước kia rất lớn, lần này hắn là đại biểu Âu Dương gia tộc đến đây dự tiệc chúc mừng.
Chu Dật Phàm thì là đại biểu Chu gia, tuy Vũ Thân Vương thế lớn, vô số người muốn nịnh bợ. Nhưng đối với gia tộc như Chu gia, Âu Dương gia tộc, Trình gia, Tống gia mà nói, họ vẫn cẩn thận bảo trì khoảng cách nhất định.

Bởi vì quyết định của bọn hắn ảnh hưởng quá lớn, mà vạn nhất Vũ Thân Vương có ý tứ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Thái tử, vậy thì sẽ dính dấp đến tranh đấu, cái kia là vô cùng nguy hiểm. Các Đại gia tộc đều rõ ràng, sẽ không dễ dàng đặt cửa. Thế lực của bọn hắn đầy đủ cường đại, bất luận ai làm hoàng đế cũng cần bọn hắn, không có ly khai bọn hắn. Cho nên các triều đại đổi thay có thì vẫn có các gia tộc tồn tại thời gian dài, vì thế họ không dễ dàng dính vào trong tranh đoạt, tối đa chỉ là để cho chút đệ tử trong gia tộc thân cận mà thôi.
Lần này chỉ có Trình Lam là không phải đại biểu gia tộc, điểm ấy càng làm cho nội tâm Trình Lam tức giận, tuy mặt ngoài hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã phẫn nộ không thôi. Bởi vì hắn đã từng cố ý hỏi qua gia gia, có cần hắn đi tham gia yến hội Vũ Thân Vương hay không, sự tình hắn đầu nhập vào Vũ Thân Vương hắn cũng nói một tiếng cùng gia gia, nhưng mà làm cho hắn không nghĩ tới chính là, gia gia nói sao hắn không nói sớm, thiếp mời đã đưa Mập mạp giao cho Trình Cung.
Trình Lam nói gì cũng không có nói rời khỏi Trình gia, giờ phút này Chu Dật Phàm cùng Âu Dương Ngọc Bảo nói chuyện hắn cũng không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vũ Thân Vương phủ.
Giờ phút này trong nội tâm Trình Lam đang giãy dụa, tuy ba người bọn hắn đầu phục Vũ Thân Vương, nhưng Trình Lam cũng không phục. Cho nên sau khi trở lại Đế Đô, quyết định của hắn cùng Chu Dật Phàm đều giống nhau, lấy cớ bế quan tu luyện tránh Vũ Thân Vương.
Nhưng mà giờ phút này nhìn Thân Vương phủ cực lớn xuất hiện trong vòng một ngày này, cộng thêm chuyện lúc trước, trong nội tâm Trình Lam đang kịch liệt giãy dụa.
- Trình Lam
- Trình Lam, ngươi sao vậy. . .
- Thiếp mời.
Nhưng vào lúc này, có người đang hỏi hắn, hơn nữa rõ ràng có thể cảm giác được hai cỗ kiếm khí cường đại, điều này làm cho ngựa của Trình Lam sợ tới mức nhũn chân.
Trình Lam nhìn thấy vậy mà đã đến bên ngoài Vũ Thân Vương phủ, hai người Chu Dật Phàm, Âu Dương Ngọc Bảo đã ném thiếp mời cho người phía dưới, bởi vì Trình Lam lòng có suy nghĩ, căn bản không có phản ứng, trực tiếp đi vào. Tự nhiên có người cản trở la lên, nhưng hắn không nghe thấy, mà ngay cả Chu Dật Phàm cùng Âu Dương Ngọc Bảo sau đó phát hiện gọi hắn hắn cũng không phát hiện. Hai người im lặng đứng đấy đột nhiên lách mình xuất hiện, ngăn ở trước ngựa Trình Lam.
Hai người này là hai huynh đệ Trần Hải, Trần Kình lúc trước, hai huynh đệ chỉ là phóng thích kiếm ý trong cơ thể, liền làm Bảo mã của Trình Lam sợ tới mức thiếu chút nữa xụi lơ, cũng làm cho Trình Lam thanh tỉnh, vội vàng nhảy xuống ngựa.
- Lớn mật, Vũ Thân Vương mở tiệc há lại cho ngươi xông loạn.
Hai huynh đệ trăm miệng một lời, ánh mắt lạnh như băng nhìn Trình Lam.
- Thậm chí có người dám xông Vũ Thân Vương phủ, ăn gan hùm mật gấu sao, không muốn sống nữa à.

- Ồ! Đây không phải là Trình Lam sao, hắn không phải đầu phục Vũ Thân Vương rồi sao, hình như đã là quan tứ phẩm.
- Quan Tứ phẩm, ngươi xem hôm nay tới ngoại trừ đại biểu các đại gia tộc, vương công quý tộc ra, nào có quan tam phẩm trở xuống.
- Kỳ quái, sao hắn không có thiếp mời, lạ à nha?
Trình Lam lòng đang rung động, thân thể cũng có chút run run, nhưng ở trước mặt hai người này, hắn muốn bộc phát cũng không có cơ hội, huống chi đây là Vũ Thân Vương mở tiệc chiêu đãi, hắn mà náo thì xong đời.
Trình Lam chắp tay nói:
- Hai vị, tại hạ Trình Lam.
- Ba người chúng ta đi cùng, Trình huynh chỉ là nghĩ nhập thần, cũng không phải cố ý xông vào Vương phủ.
Chu Dật Phàm cũng khẽ nhíu mày, năm đó hắn phong quang bực nào, lúc này ah….
- Không cho phép người hầu tiến vào, theo thông đạo bên cạnh mà đi, có địa phương chuyên môn chuẩn bị cho người hầu. Nếu như là khách mới, lấy thiếp mời ra.
Lần nữa trăm miệng một lời, lạnh như băng, không lo lắng cảm thụ của Trình Lam chút nào, cũng không để ý tới chung quanh có rất nhiều người.
Những lời này làm cho Trình Lam hận vì tìm không được một cái lỗ để chui vào, bởi vì hắn xác thực không có thiếp mời, quan trọng nhất là đang ở trước mặt nhiều người như vậy, hai tên khốn kiếp này vậy mà nói mình là người hầu.
Mắt chó các ngươi chờ đó, một ngày kia Trình Lam ta nếu không bầm thây bọn ngươi vạn đoạn, ta sẽ không gọi Trình Lam.
Trong nội tâm hận, hận tới cực điểm, nhưng mà giờ khắc này Trình Lam lại không biết nên làm thế nào cho phải.

- Trình huynh đến vội vàng, quên mang thiếp mời theo, hai vị đều là người phụ trách, ta phải đi gặp Vương gia.
Ánh mắt Chu Dật Phàm nhìn lướt qua Âu Dương Ngọc Bảo, bởi vì trong khoảng thời gian này Âu Dương Ngọc Bảo liên hệ cùng Trần Hải, Trần Kình tương đối nhiều, vừa rồi Trình Lam đúng là nhất thời thất thần, mới làm hai tên này phát hỏa. Nhưng nếu như vừa rồi Âu Dương Ngọc Bảo nói chuyện, có lẽ không đến mức như thế, nhưng Âu Dương Ngọc Bảo lại không nói chuyện.
Chu Dật Phàm khẽ nhíu mày, trực tiếp thúc mã muốn tìm Vũ Thân Vương. Mặc kệ như thế nào, mặc dù hắn cũng không thích Trình Lam, nhưng cùng từng là tứ đại tài tử, nếu như giờ phút này để cho người khác nhìn hắn chê cười, đó cũng không tốt với mình.
- Người tới lập tức đứng lại, bỏ đồ vật xuống.
- Thiếp mời, không có thiếp mời hết thảy không được tiến vào.
Lúc này, ở phía sau bọn họ, đột nhiên lần nữa truyền đến một hồi hỗn loạn, ánh mắt của mọi người lập tức bị hấp dẫn qua.
- Oa. . .
Cơ hồ tất cả mọi người quay đầu nhìn sang, cũng không khỏi lên tiếng kinh hô, bởi vì bọn họ thấy một vật thể giống như núi đá cao hơn mười thước, đang phóng tới rất nhanh.
Có một chút nhát gan vừa nhìn thấy cái này đều vội vàng lui về phía sau, những người khác cũng không hiểu thấu.
- Bành. . .
Tên ở cửa ra vào vô cùng uy phong, kiểm tra thiếp mời tất cả mọi người, trực tiếp bị người đá bay ra ngoài.
Người khác lại bay lên, tốc độ vật thể cực lớn kia không giảm chút nào xông lại, một màn này làm mọi người xem trợn tròn mắt.
Ánh mắt của mình không nhìn lầm a, thậm chí có người dám động thủ ở trước Vũ Thân Vương phủ.
Vậy mà đánh người của Vũ Thân Vương phủ, không muốn sống nữa sao.
Ngoại trừ Trình đại thiếu, ai còn dám đến Vũ Thân Vương phủ nháo sự.
Người nào?

Bởi vì hết thảy đều quá nhanh, đa số người cũng không kịp nhìn, chỉ có thể nghĩ vài chuyện trong đầu.
Vốn là hai huynh đệ Trần Hải, Trần Kình ngăn ở trước người Trình Lam, lập tức nhảy lên, nhưng vật thể kia còn nhanh hơn so với bọn hắn, nó bị một sợi xích quấn lấy, trực tiếp đập tới giống như thiên thạch.
- Đích, đích. . .
- Phốc!
Lần này ẩn chứa lực lượng quá mạnh, cộng thêm phi kiếm của hai huynh đệ này bị hủy diệt, bản thân tổn thương cũng chưa hoàn toàn khôi phục, lực lượng cũng không còn khôi phục lại mạnh nhất, bị chấn đến miệng phun máu tươi bay ra sau.
Hai huynh đệ cũng không phải nhân vật bình thường, hai người đều là Siêu Phàm kỳ tầng thứ năm, liên thủ cho dù Siêu Phàm kỳ tầng thứ bảy, tầng thứ tám cũng có thể chiến một trận, nhưng đi vào Lam Vân Đế Quốc liên tiếp ăn thiệt thòi. Giờ phút này bị này vật thể rất lớn đụng bị thương, hai người chợt quát một tiếng, trực tiếp cắn chóp lưỡi bạo phát sức mạnh, ngự kiếm muốn ra tay.
- BA~ BA~. . .
Lại là một đạo nhân ảnh hiện lên, trực tiếp đánh bay hai huynh đệ Trần Hải, Trần Kình ra ngoài.
- Đường đường Vũ Thân Vương phủ, chẳng lẽ còn muốn đánh người tặng lễ sao, một chút giáo dưỡng cũng không có, chủ tử nhà các ngươi dạy các ngươi như thế nào. Thiếp mời thì thôi, ai còn cầm lễ vật đến cho các ngươi kiểm tra ah. Có bệnh sao?
Đây hết thảy đều phát sinh quá nhanh, nô tài Vũ Thân Vương phủ bị đạp bay, hai huynh đệ Trần Hải, Trần Kình bị vật thể cực lớn đụng bị thương, sau đó có người lao tới đánh bay bọn chúng ra ngoài. Người này rơi xuống đất đồng thời mở miệng nói chuyện, cho dù còn không thấy hình dạng người này rõ ràng, nhưng tất cả đều há to mồm, mãnh liệt hít sâu một hơi, trời ơi, Trình đại thiếu, thật là Trình đại thiếu.
- Quá kiêu ngạo, thậm chí ngay cả người của Vũ Thân Vương phủ cũng dám đánh.
- Đây cũng không phải là lần đầu tiên.
- Cũng đúng, ngoại trừ Trình đại thiếu, thật đúng là không ai dám kiêu ngạo như vậy.
- Hung hăng càn quấy là bản tính của Trình đại thiếu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận