Đan Thần
Tác giả: Thắng Kỷ
-- o --
Chương 304: Một nô tài tốt
Nhóm dịch: Minh Nguyệt
Nguồn: Mê Truyện
Thấp thỏm lo âu, bay ra rất xa rồi thấy Trình Tiếu Thiên không đuổi theo ngăn lại, Chu Hằng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ lần này coi như thoát được một ải, nếu không chắc chắn thành con dê chịu tội thay rồi.
Chẳng trách hắn lại không ra tay vào lúc này, chẳng trách hắn không sợ báo thù, chẳng trách hắn đối mặt với đại quân diệt toàn gia mà vẫn ngông nghênh ngạo nghễ như vậy….
Việc dâng lễ vật đã có âm mưu từ trước, pho tượng là cái bẫy, sau khi cướp đồ vật khiến cho mình và phụ hoàng ngậm bồ hòn, còn tiến thêm bước nữa đả kích Hoàng quyền, thành lập uy tín của Trình gia. Từ nay về sau, còn ai dám ủng hộ Hoàng đế đánh Trình gia nữa, sức ảnh hưởng của Trình gia sẽ bành trướng đến mức độ nào đây?
Thua rồi, thua một cách thảm hại, không ngờ bản thân mình oanh oanh liệt liệt quay về từ hải ngoại, thế mà lại thành ra chật vật như vậy.
Từ khoảnh khắc quay về, sự xuất hiện của Trình Cung, tiếp đó là mấy lần tranh đấy, từng cảnh tượng một hiển hiện ra trước mắt, trong lòng Vũ Thân Vương dở khóc dở cười.
-Chúng ta cũng đi thôi.
Vũ Thân Vương thấp giọng nói, Kim Sư Huynh nghe vậy liền muốn dẫn gã rời đi.
-Vũ Thân Vương, cứ thế mà đi a, thứ lỗi không tiễn. Nói thật cho ngươi nghe vậy, có phải ngươi đang hối hận không, lúc hiến lễ vật ngươi không nên nhận pho tượng đó, vừa mới bắt đầu phải hạ quyết tâm giết chết ta, hoặc lúc ở Vọng Xuân Đình ngươi nên bất chấp tất cả động thủ, đáng tiếc những cơ hội này ngươi đều bỏ qua cả rồi. Kỳ thật ngươi không chỉ để lỡ những cơ hội đó, cạm bẫy của ta không chỉ có thế, chẳng qua hiện giờ ngươi vẫn chưa phát giác ra, đợi lúc ngươi phát hiện ra rồi ngươi sẽ càng hối hận thêm, đừng bảo là ta không cảnh báo ngươi trước đấy. Về rồi điều tra cho kỹ vào, họa may ngươi sẽ phát hiện ra, thật ra ngươi…
Trình Cung hơi ngập ngừng một chút, tiếp đó cười nói:
-Thật sự rất ngu đó.
Trước đó bị thần niệm của Luyện Thần Quyết làm cho bị thương, sau đó lại bị Trình lão gia đả thương, lúc này Vũ Thân Vương lại nghe thấy lời Trình Cung nói, tuy không tức đến ngất xỉu, nhưng y không thể khống chế nỗi huyết khí trong cơ thể nữa, máu không ngừng phun ra khỏi miệng.
-Vương Gia chúng ta đi, quay về tìm Tiểu Sư Muội và Sư Tôn, chắc chắn họ sẽ giúp người đòi lại công bằng, giết sạch cả nhà bọn họ.
Kim Sư Huynh khuyên nhủ nói, không ngừng dùng pháp lực trong cơ thể mình để giúp Vũ Thân Vương bình ổn trở lại, dẫn hắn và những người khác mau chóng rời khỏi nơi này.
Những người khác còn đỡ hơn một chút, chỉ có Tô Liệt là nguy cấp nhất. Lúc Vũ Thân Vương thông báo diệt Trình gia gã là người cảm thấy hưng phấn. Đến lúc trông thấy Đại quân vây lấy Trình gia, gã thấy vui mừng, thầm nghĩ Trình gia ngươi cũng có ngày hôm nay rồi, lúc Vũ Thân Vương hạ lệnh động thủ, trong lòng hắn sát khí đằng đằng. Nhưng đợi khi Trình lão gia tử triển khai lực lượng Lục Địa Thần Tiên. Trực tiếp tiêu diệt Huyết Y Lão Tổ thì Tô Liệt bị dọa đến khiếp vía, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Hắn không dám lén lút chạy trốn, bởi vì bên trong vực của Lục Địa Thần Tiên, đừng nói là nhất cử nhất động, ngay cả việc trong hơi thở có bao nhiêu nguyên khí cũng sẽ bị đối phương khống chết tất cả.
Xong rồi, lần này xong rồi, đây là tiếng kêu thầm của Tô Liệt, nhưng mãi đến cuối cùng cũng không ai để ý tới gã.
Tô Liệt đi theo Kim Sư Huynh rời khỏi. Chạy trở về phủ Vũ Thân Vương ở ngoại thành, trong lòng gã vừa mừng rỡ vừa thất vọng. Mừng là vì bản thân mình còn sống, thất vọng là vì, giờ đây trong mắt bọn họ, bản thân mình không còn là gì nữa, căn bản trở thành râu ria rồi.
-Không tiễn.
Dõi theo bọn họ rời đi, Bàn Tử còn lớn tiếng hét lên một tiếng.
-Vậy ngươi đi tiễn bọn chúng đi.
Trình Cung trực tiếp đạp một phát, làm cho Bàn Tử bay từ trên tường xuống đất.
-Aii, Đại Thiếu…
Bàn Tử bị đá một cách quái lạ, người từ trên không rơi xuống, quay qua khua tay, ta không làm gì sai, móa, đá ta làm quái gì chứ.
-Xuống dưới dẫn Huyết Y Lão Tổ tới đây.
Trình Cung cười cười chỉ về phía trước.
-Hắn chết rồi mà?
Bàn Tử ngạc nhiên, mịa. Tấn công kiểu đó hắn còn sống được sao?
Chiêu đó kinh thiên động địa, là con người thì ai mà chịu cho nỗi.
-Ta ra hiệu với Gia Gia, cho nên Gia Gia không giết hắn, chốc nữa Bàn Tử ngươi mang hắn tới Linh Lung Các, những người khác cũng tới Linh Lung Các đợi ta. Ta có chuyện muốn nói với mọi người.
Trình Cung nói xong, thân hình xoẹt cái biến mất, lúc xuất hiện đã ở chỗ của Trình lão gia tử.
Lúc này tinh thần của Trình Lão Gia Tử sảng khoái vô cùng, nỗi uất nghẹn chất chứa bao năm giờ đã xả một hơi ra hết, đó gọi là thoải mái. Chỉ có điều trong lời nói của hắn, có chút gì khiến Trình Lão gia tử cảm thấy hoài nghi.
Lúc này Trình lão Gia Tử đang đứng một mình trong Lương Đình, ánh mắt trông xa ngời ngợi, ngẫm nghĩ mãi bỗng nhớ lại khá nhiều chuyện năm xưa, trong lòng bất giác cảm thấy bi thương. Nếu như bọn họ cũng có thể sống đến giờ thế thì tốt biết bao.
-Ông nội, lại nghĩ chuyện năm xưa à?
Ngay lúc này, Trình Cung từ sau lưng đi tới.
Với lực lượng của Trình Lão Gia Tử bây giờ, đương nhiên đã sớm phát hiện ra sự có mặt của Trình Cung, chỉ là hắn không quay đầu lại, nghe thấy tiếng Trình Cung hắn thở dài một hơi.
-Thời gian chẳng buông tha ai cả, quay một vòng đã nhiều năm như vậy, thôi, hôm nay không nhắc những chuyện không vui này nữa, Gia Gia nói cho con nghe, hôm nay Gia Gia đã làm một chuyện mà ta đã nung nấu từ lâu. Đúng như những gì con dự tính, hai tên rắm thối Trấn Quốc Thần Tiên quả nhiên xuất hiện lo chuyện bao đồng. Tuy chỉ là va chạm trên thần niệm, nhưng Gia Gia cũng đã khiến một trong hai người bị thương, người kia cũng không kém gì Gia Gia, nhưng hình như hắn không muốn liều mạng cho lắm, bị ta mắng tới cứng họng, phút chót quyết định không nhúng tay vào nữa.
- Ha ha…
Nói đến đây Trình lão gia vui vẻ cười khoái chí nói:
-Sảng khoái, đây gọi là sảng khoái, năm đó ta bị chúng mắng té tát, chỉ do năm đó khoảng cách quá xa, nếu không phải con…thôi thôi, không nhắc chuyện cũ nữa, con nói xem con nghĩ thế nào. Cho dù Hoàng Đế và Vũ Thân Vương không động đến chúng ta, chuyện lần này chúng cũng gánh đủ rồi, nhưng mà tại sao con không cho ta động vào những người bên cạnh chúng, còn cả Huyết Y Lão Tổ kia, con còn bảo ta giữ mạng cho hắn, không thể để hắn đứt kinh mạch nào; lần này bọn chúng khiếp sợ một phen, tuy chẳng gây được tổn thương gì to lớn cho chúng. Nhưng gia gia phải nói với con rằng, đừng tưởng có ta ở đây thì trời đất vô sự, tuổi con còn nhỏ, e rằng vẫn chưa thấu hiểu tâm can của Hoàng đế, con không thấy sau khi Trình gia bắt đầu ngoi đầu lên, Hoàng đế cũng tăng tốc độ đối phó với chúng ta ư? Tuy ta đã trở thành Lục Địa Thần Tiên, có thể làm chúng nhất thời khiếp đảm, nhưng về sau ắt chúng sẽ tìm đủ trăm phương ngàn kế, bất chấp tất cả, bởi vì Hoàng quyền sẽ không cho phép bất kỳ thế lực nào uy hiếp đến quyền lực của hắn.
Nghe gia gia muốn nói lại thôi, Trình Cung chẳng cần đoán cũng biết có chuyện gì, khẳng định có liên quan đến mình, nhưng Trình Cung không truy cứu vấn đề này, những chuyện này chưa cần vội, rất nhanh sẽ phơi bày ra ánh sáng thôi.
Trình Cung cười nhạt nói:
-Nếu thật sự làm theo ý của gia gia, tiêu diệt và đánh trọng thương một số Thoát Tục Kỳ thần thông quảng đại bên cạnh Hoàng đế và Vũ Thân Vương, làm thế quả thật có thể làm giảm lực lượng chúng một cách đáng kể. Tuy nhiên nếu gia gia làm như vậy, mai này ta phải tìm ai chơi đây, những tên dưới trướng của ta sẽ phải tìm ai để tập luyện đây.
-Chẳng lẽ mỗi lần như vậy đều phải chạy tới Yêu Thú Sâm Lâm sao? Bao gồm Tô Liệt, Kim Sư Huynh của Vũ Thân Vương, Kim Sát, Ngân Sát và những kẻ bên cạnh Hoàng Đế, cứ để ta tự tay giải quyết là được rồi. Bọn chúng đều là thủ hạ bại tướng của chúng ta, tiêu diệt bọn chúng chỉ là chuyện sớm muộn. Hơn nữa lần này tuy rằng ai cũng biết gia gia là Lục Địa Thần Tiên, nhưng gia gia đã đạt tới trình độ nào thì chắc chỉ có hai vị Trấn Quốc Thần Tiên mới biết rõ, bởi vì cho dù người biểu hiện sức mạnh trấn áp Huyết Y Lão Tổ, sức mạnh đó chẳng qua bằng với Lục Địa Thần Tiên tầng thứ ba, tầng thứ bốn thông thường, người ta không thể đoán được thực lực của người thông qua điều đó, đây chính là lá bài tẩy chúng ta phải để lại.
-Về phần Huyết Y Lão Tổ, gia gia người còn nhớ lần trước ở động phủ Vạn Độc Tán, cháu đã nhắc đến Nô Phù với người không?
Trình Cung nói đến đây, bản thân không nhịn được cười.
Huyết Y Lão Tổ, Bán Thần Tiên, đây quả là nô tài tự dẫn xác tới cửa mà.
Tuyệt chiêu tháo chạy của gã này đúng là số một, cứ theo đà sức mạnh hắn tăng lên, bản lĩnh bỏ trốn của hắn cũng càng lúc càng lợi hại, nếu không phải gia gia là Nhân Anh Đỉnh Phong, gã cũng tham lam nghĩ gia gia có kỳ suy yếu, lần này cũng không dễ dàng gì bắt được hắn.
- Con muốn dùng Nô Phù trên người Huyết Y Lão Tổ ư?
Trình Lão Gia Tử vừa nghe, lập tức hiểu ra, tiếp đó liên tục gật đầu nói:
-Hay, hay, cái này rất hay. Kỳ thật gia gia luôn muốn nói, Nô phù này có thương thiên đạo, nhưng dùng trên loại người như Huyết Y Lão Tổ thì vừa hay, quá thích hợp rồi.
Trình Cung nhún vai:
-Vì vậy mới nói gia gia để lại mạng sống cho hắn, đừng giết. Về nỗi uy hiếp bên phía Hoàng gia chắc chắn vẫn còn, nhưng trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không có động tĩnh gì, phỏng chừng bên phía Vũ Thân Vương kia sẽ còn chút chuyện, ta nghĩ bước tiếp theo bọn họ sẽ nhằm vào ta, chí ít bọn chúng sẽ không để ta ở lại Đế Đô này, mục đích là để ta thoát ly khỏi sự bảo hộ của gia gia, bản thân ta cũng là sự bó buộc và khống chế của người, chỉ có điều hiện giờ ta vẫn chưa nghĩ ra bọn chúng cụ thể sẽ làm những gì, tuy nhiên chẳng sao cả. Giờ đến giai đoạn này, cho dù không có gia gia, bọn chúng cũng sẽ động thủ với ta thôi.
-Bọn chúng dám?
Trình Lão Gia Tử vừa xong đã trợn tròn mắt:
-Lần này ngang nhiên dám công khai triệu tập quân đội đòi diệt Trình gia ta, ta không trở mặt ngay đã là nể mặt Chu gia bọn chúng lắm rồi, từ nay về sau, Trình Tiếu Thiên ta không còn nợ Chu gia chúng nữa. Gã dám động vào cháu ta, xem ta có lột da hắn ra không. Tiểu tử ngươi cũng bình tĩnh chút, tuyệt đối không được rời khỏi Đế Đô, trừ khi ngày nào đó ngươi cũng đạt tới Nhân Anh.
-Cái này thì dễ thôi, ta nghĩ không bao lâu nữa sẽ đạt được.
Trình Cung nói một cách nghiêm túc.
-Ngươi…ngươi nói cái gì?
Trình lão gia tử kinh ngạc, đùa kiểu gì vậy, Lục Địa Thần Tiên sao?
Trông thấy gia gia kinh ngạc khôn xiết, Trình Cung mới ý thức được, chuyện của Ngưng Anh Đan hình như mình vẫn chưa nói với gia gia.
-Kỳ thật có chuyện này vẫn chưa kịp thưa với gia gia, cháu đã cướp được một số vật từ tay Hoàng đế và Vũ Thân Vương, cho nên mới chọc cho họ dở bỏ lớp mặt nạ cuối cùng, trực tiếp động thủ với Trình gia ta.
-Điều này thì ta biết.
Trình Lão Gia Tử bất đắc dĩ nói:
-Chuyện này nói sớm hay muộn chẳng phải cũng giống nhau cả sao? Tuy Hoàng đế kia cũng thật thiếu trình độ, ngươi trông bộ dạng mất tư cách của hắn đấy, vua một nước không ngờ lại như vậy, ta thật lấy làm xấu hổ thay hắn. Chẳng khác nào một thôn dân mất của, bị trộm mất vàng bạc liền như bị mất mạng, điên khùng phát tiết lên, chẳng có chút khí khái của đế vương. Còn tên Vũ Thân Vương kia, vốn dĩ cứ ngỡ chuyện hắn trải qua cũng nhiều hơn, tuổi tác tuy nhỏ nhưng không thể xem thường, ai ngờ trông thấy y rồi, mới hóa ra cũng cùng một nồi. Mà nói ra cũng thật là, xem ra y cũng do tích tụ nhiều chuyện như ở Vọng Xuân Đình nên mới tìm cơ hội phát tiết, phỏng chừng bên trong có thành phần giở trò đây!