Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

Lúc này Trình Cung cũng đã xem xong phần tin thứ nhất, đúng là xảy ra chuyện lớn rồi, ngày thứ hai sau khi bọn Trình Cung rời khỏi Vân Ca Thành, hung thần Bạch Khải Nguyên trực tiếp thượng tấu, lấy lý do vết thương cũ tái phát, xin cáo lão về quê.
Chuyện này đã lập tức dẫn tới khá nhiều suy đoán và đủ loại phản ứng, dù sao cũng vừa xảy ra quá nhiều chuyện, mà Bạch Khải Nguyên lại là quan hệ thân thiết tuyệt đối của Trình Gia.
Về phần y nói vết thương cũ tái phát, đó căn bản là nói ngoa, nghe nói khoản thời gian trước đó y còn một mình chống lại đại trận do cả ngàn người hợp thành trong quân doanh, làm gì có chuyện vết thương cũ tái phát cần phải cáo lão về quê chứ.
Trước nhất Hoàng đế chính là muốn dò thám Trình Lão Tử của Trình Gia, dù gì đối với chuyện Trình Cung được phong làm Bách Chiến Hầu, Trình Lão Gia Tử vẫn luôn im lặng không có biểu hiện gì. Thế nhưng muốn hỏi thăm Trình Lão Gia Tử, câu trả lời có được luôn là Lão Nguyên Soái ra ngoài du sơn ngoạn thủy rồi, không có ở nhà.
Lần này thì làm khó cho Hoàng đế rồi, nhưng Bạch Khải Nguyên trong khoản thời gian tiếp đó đã năm lần bảy lượt thượng thư, sau đó không biết bức thư nào chọc giận Hoàng đế, trực tiếp hạ lệnh đánh cho y tám mươi trượng, sau đó phê chuẩn cho y cáo lão về quê.
Tám mươi trượng đối với Bạch Khải Nguyên mà nói căn bản chẳng thấm vào đâu, và sau đó y cũng thật sự biến mất, rất nhanh thế lực các bên nhận được tin báo, Bạch Khải Nguyên đã trực tiếp đi đến Nam Hoang rồi.
Không đợi đám người này kịp phản ứng gì, đột nhiên lại có người báo lên, trong quân đội mỗi ngày lại mất đi mấy ngàn người. Số người này hai hôm trước xin phép, tiếp đó thì lặn mất tăm hơi. Hoàng đế tức giận, Bộ Binh Lam Vân Đế Quốc cũng phẫn nộ, dốc sức điều tra thì phát hiện ra đám người này toàn bộ đều đang bí mật tiến đến Nam Hoang, muốn bắt cũng khó.
Nam Hoang vốn là Bách Chiến Chi Địa, đâu đâu cũng có yêu thú hoành hành, chính quyền của Lam Vân Đế Quốc đến đó cũng chẳng có đất dụng võ. Chỉ có thú triều bùng phát dưới quy mô lớn, đại quân triều đình mới tiến vào trong chuẩn bị. Chém giết kịch liệt với yêu thú tại Nam Hoang Bách Chiến chi địa. Bình thường thì nơi đó chính là thiên đường của những tội phạm, tội đồ vượt ngục, họ chạy đến đây thì chẳng ai thèm quản nữa.
Lần này Hoàng Đế tức giận thật rồi, mấy ngàn người đó, trong lúc phẫn nộ liền muốn bắt người liên quan, nhưng mấy ngàn người này toàn bộ đều không có người thân, tất cả đều là cô nhi đơn độc một mình. Càng điều tra sâu hơn nữa, đây đều là lính dưới trướng Bạch Khải Nguyên đã từng cùng y vào sinh ra tử, họ là đội thân tín tinh nhuệ nhất của Hung Thần Bạch Khải Nguyên.
Đây có thể nói là vụ đào binh tập thể lớn nhất từ trước đến nay trong lịch sử của Lam Vân Đế Quốc. Giờ khắp Vân Ca Thành đồn đại ầm ỉ, Hoàng đế điên cuồng nhảy dựng lên nhưng cũng hết cách.
Không phải thời kỳ chiến tranh, thế mà lại xảy ra chuyện đào binh tập thể như vậy, tuyệt đối là chuyện chưa từng có trong lịch sử, Trình Cung có thể tưởng tượng được tình trạng rối bời của Vân Ca Thành lúc này.
- Còn có tin nào giật gân hơn tin này à?
Trình Cung liếc mắt xem xong chữ trên giấy. Nghe phản ứng của Sắc Quỷ, hắn cũng rất tò mò.
- Gã Âu Dương Ngọc Bảo sắp thành thân rồi, đối tượng kết hôn của hắn là con gái môn chủ của La Phù Kiếm Phái Lạc Trường Không. Đã sớm lườm chừng gã này rồi, biết gã gần đây rất siêng qua lại với La Phù Kiếm Phái, không ngờ giờ đã lừa được con gái Lạc Trường Không vào tay rồi.
Sắc Quỷ vừa nói, mắt đảo qua lại nói:
- La Phù Kiếm Phái có căn cơ hùng hậu, nếu có được sự ủng hộ của La Phù Kiếm Phái, lại có thêm sự tiếp sức từ Vũ Thân Vương. Âu Dương Ngọc Bảo sẽ thật sự nắm giữ được Âu Dương gia tộc, trở thành trụ cột vững vàng của Âu Dương gia tộc. Gia tộc Âu Dương làm thông gia với La Phù Kiếm Phái, cho dù là Vũ Thân Vương cũng phải xem trọng, đây sẽ trở thành trợ lực to lớn của gã.
La Phù Kiếm Phái không phải là môn phái thông thường, tuy lần trước bị mười vạn đại quân của Trình Cung vậy đến La Phù chật vật vô cùng, nhưng điều này càng chứng tỏ bọn họ có điều cố kỵ. Điều này càng cho thấy rõ bọn họ ẩn chứa thực lực vô cùng hùng mạnh, hơn nữa chắc chắn còn có Lục Địa Thần Tiên tồn tại. Ngoài trừ Vân Đan Tông là môn phái lấy việc luyện đan làm chính này, các môn phái khác nếu không có đủ sức mạnh. Sẽ không thể tồn tại lâu dài như vậy.
Mà môn phái không có Lục Địa Thần Tiên trấn giữ, cho dù có cường thịnh cách mấy thì triều đình cũng chẳng buồn quan tâm. Những môn phái thật sự xuất sắc, truyền thừa có thể đạt đến ngàn năm, chắc chắn đều có một lão tổ tọa chấn, nếu không thì sớm đã được nhớ tới rồi.
La Phù Kiếm Phái làm thông gia với Âu Dương Ngọc Bảo, trong đó chắc chắn có bóng dáng của Vũ Thân Vương, rõ ràng là gã đang thao tác chuyện này. Nếu là như vậy, tuy rằng gã liên tiếp bị mình đánh bại tại Vân Ca Thành. Nhưng gã đi nước cờ này, thì sức ảnh hưởng của gã tại Vân Ca Thành trên thực tế không giảm còn tăng thêm. Lần này gã đã xem xét trước, bởi vì chuyện này, Hoàng đế sẽ để gã tự do phát triển, ít ra cũng để gã phát triển đến mức có thể khống chế được Trình Gia hẳn nói. Trước kia gã không dám hành động, điều e ngại nhất chính là sự hoài nghi của Hoàng đế.
Vân Ca Thành đã thế này rồi, tin rằng những nơi khác Vũ Thân Vương cũng đều có bố trí cả rồi.
Chính lúc Trình Cung đang suy nghĩ, Sắc Quỷ đã có chút lo lắng nói:
- Dạo gần đây ở các mặt đều có biến động phức tạp, rất nhiều hiện tượng lạ thường xuất hiện, xem ra có người muốn tái bố trí mới rồi, Đại Thiếu, chúng ta cũng nên có chút chuẩn bị đi.
- Đại Thiếu, Đại Thiếu…người đang nghĩ gì thế?
Đột nhiên, Sắc Quỷ phát hiện Trình Cung căn bản không có phản ứng,lại thấy Trình Cung đang ngẩn tò te, Sắc Quỷ liên tiếp gọi hắn mấy lần vẫn không có phản ứng gì.
- Ơ….ờ, ta đang suy nghĩ, môn chủ phái La Phù Kiếm gả con gái, người kế thừa tương lai của Âu Dương gia tộc cưới vợ, ngươi nói xem nếu chúng ta không đi chúc mừng thì coi sao được, Huyết Y, đi.
Trình Cung nói rồi, thân hình trực tiếp bay lên trên không.
- Vâng, Đại Thiếu.
Huyết Y Lão Tổ vâng một tiếng, thoáng chốc lớp ngoài huyết y trên cơ thể lão đã trở nên to lớn, trực tiếp nâng Sắc Quỷ đang chưa kịp phản ứng bên cạnh lên, vừa hay thân hình Trình Cung rơi xuống chầm chậm đạp lên đó, chớp mắt đã bay đi mất.
- Đúng, chúc mừng, nhất phải chúc mừng họ. Đúng rồi Đại Thiếu, người nói Bạch Thúc Nhi có phải do Lão Gia Tử phái đến không, tuy nói có Huyết Y Lão Tổ ở đây, nhưng xem ra Lão Gia Tử vẫn không an tâm lắm.
Mắt Sắc Quỷ lập tức sáng lên, cười gật đầu, tiếp đó lại nhớ đến chuyện tại Kinh Thành xuất hiện mấy ngàn đào binh.
Trình Cung ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói:
- Chắc không phải do gia gia phái đến đâu, giờ gia gia đã buông tay để ta làm chủ, nếu gia gia có cách nghĩ gì hẳn sẽ nói với ta. Ta thấy chuyện này 80% là do Bạch Thúc Nhi tự mình quyết định, ngươi nghĩ xem tính cách của Bạch Thúc Nhi ra sao, hung thần đấy, ngươi bảo y suốt ngày chôn mình trong đại doanh, trước kia là vì tu luyện gặp phải khúc mắc, nay sức mạnh đã nâng cao điên cuồng, nhưng y ngay cả đất dụng võ cũng chẳng có, y có thể không buồn chán được sao. Sau khi ta bị phong Bách Chiến Hầu, gia gia cũng đã từng nhắc qua, Bạch Thúc Nhi đã từng tìm gia gia hy vọng có thể đi cùng ta, nhưng bị ta từ chối. Vì ta cảm thấy thời gian đầu dẫn theo quân đội thông thường qua đó không có ý nghĩa lắm, có thể được thì chính là người ngựa thân thuộc của Trình Gia chúng ta, thời gian đầu tổn thất sẽ rất lớn, cho nên không muốn để bọn họ đi. Cũng chính là muốn để Trình Trảm, Trình Lập mang theo huyết chiến, còn có đám huynh đệ của chúng ta qua đó khám phá một chút, xem xem tình hình thế nào rồi tính sau. Không ngờ bản thân Bạch Thúc Nhi chẳng nhẫn nại gì cả, ha ha…
- Chuyện thật vậy sao? Nhưng lần này Bạch Thúc Nhi bọn họ đi một hơi mấy ngàn người, so với tiểu đội người ngựa của chúng ta thì khác à, người tính xử trí thế nào đây?
- Chuyện này ngược lại ta không hề lo lắng, Bạch Thúc Nhi là ai chứ. Năm xưa chính y đã dẫn theo thủ hạ tung hoành Nam Diêm Bộ Châu, cùng gia gia đối đầu với liên quân năm nước, hỏa thiêu thảo nguyên ngàn dặm. Nếu y đã không liên hệ với ta, thế thì cứ chờ đã rồi tính. Hiện giờ chắc đám người Trình Trảm, Trình Lập, Bàn Tử, Linh Lung sắp đến nơi rồi, chúng ta cũng tranh thủ qua đó là được rồi.
- Ừm….
Sắc Quỷ nghe xong, gật gật đầu.
…. ….. …. ….. …… ………. …….
Là Phù Thành, cả cái thành thị chìm ngập trong biển hân hoan vui mừng, thì ra thành chấn Âu Dương Ngọc Bảo, người kế thừa tương lai của gia tộc Âu Dương đang nghênh cưới con gái của môn chủ Lạc Dương Không La Phù Phái. Mà vài canh giờ trước đó, Hoàng đế đã hạ lệnh thăng cấp cho Âu Dương Bảo Ngọc làm thành chủ La Phù Thành, tuổi trẻ như vậy đã trở thành thành chủ, Âu Dương Ngọc Bảo đã từng là một trong Tứ Đại Tài Tử, lúc này lại lần nữa trở thành tâm điểm trong Lam Vân Đế Quốc.
Âu Dương Ngọc Bảo có tài lực của gia tộc Âu Dương chống đỡ, vừa nhận thánh chỉ không lâu liền hạ lệnh, lấy ra ba mươi triệu bạc làm tiệc chúc mừng, hơn nữa toàn bộ đều là cá nhân ra tiền. Số tiền này toàn bộ được dùng để trang trí thành phố, cấp phát cho người thường một số lương thực, nhu yếu phẩm hằng ngày, thậm chí còn mở tiệc ăn mừng cơ động tại mười mấy cái quảng trường rộng lớn, chính bởi vì vậy nên cả cái La Phù Thành mới tưng bừng hân hoan đến thế. Trẻ nhỏ có kẹo đường ăn, người lớn thì có một số vật phẩm sinh sống, trên phố trang hoàng lộng lẫy, hỉ khí bừng bừng ai nấy đều vui vẻ, trông như cả cái La Phù Thành đều đang vui mừng thay cho Âu Dương Ngọc Bảo.
- Một lũ ngu dân, cho chút lợi ích thì đầu óc choáng váng, bổn thành chủ không ngu ngốc như người khác, muốn bóc lột các ngươi thì thiếu gì cách. Bổn thành chủ muốn tiền của bọn ngươi đều chui vào túi của bổn thành chủ, còn phải ca tụng công đức của thành chủ ta.
Đứng trên chỗ cao nhất của Thành Chủ Phủ, Âu Dương Ngọc Bảo ăn vận bộ đồ tân lang quan, trong tay cầm vải lụa, nhẹ nhàng đặt lên mũi hít sâu hai cái, mùi hương trên vải khiến gã cảm thấy rất thoải mái. Mấy thứ pháo hoa này gã là chúa ghét nhất, bởi vì mùi khí thật sự rất khó ngửi. Lúc này nhìn ra bên ngoài, trong lòng Âu Dương Ngọc Bảo vô cùng đắc ý.
Nghe nói Trình Lam bị Trình Cung phế rồi, giờ đã triệt để bóc hơi, Chu Dật Phàm thì trốn về Tây Chu Hành Tỉnh nơi mà các thế hệ Chu Gia đã được phong thưởng, cũng chẳng có tin gì truyền lại. Về phần Mạnh Hổ, gã là một con chó, không, không bằng cả chó. Ca ca gã là con chó của Trình Cung, gã là đệ đệ của con chó bên cạnh Trình Cung. Hừ, Tứ Đại Tài Tử năm đó, cũng chỉ có mình còn sáng lạng ngời ngợi. Ngẫm nghĩ việc sắp kết thân với La Phù Kiếm Phái, nghĩ tới thái độ chuyển biến của Hoàng Thượng, Vũ Thân Vương, và gia tộc đối với mình, thậm chí vài hôm trước lúc mình trở về, nội bộ gia tộc đã mở hội nghị, xác định mình chính là người duy nhất kế thừa gia chủ, khóe miệng Âu Dương Ngọc Bảo lại lần nữa nhểnh lên.
Các người hãy chờ mà xem, để các người thưởng thức thủ đoạn của bổn công tử đây, đợi khi nắm được gia tộc Âu Dương, có được thế lực của mình, bên ngoài có La Phù Kiếm Phái ủng hộ, trong có sự tín nhiệm của Vũ Thân Vương, mai này chưa chắc mình sẽ thua kém Chu Tùng, đến lúc đó phò trợ Vũ Thân Vương đăng cơ, càng có công lao to lớn, mình tuyệt đối sẽ dưới một người mà trên vạn người, đạp bẹp tất cả dưới chân ta.
Còn tên Trình Cung kia, nghĩ tới Trình Cung, Âu Dương Ngọc Bảo bỗng thấy tức nghẹn ở ngực, cái tên chất tiệt này, ngày tốt đẹp của ngươi sắp kết thúc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui