Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

- Tổng kết kinh điển, lời nói không nhiều, có hàng khô hả!
Bàn Tử dựng ngón tay cái lên.
- Biến!
Túy Miêu trực tiếp dựng ngón giữa cho Bàn Tử.
- Tiện nhân ngươi thăng cấp rồi, tiện nhân ghê tởm.
Sắc Quỷ dựng hai ngón tay cái cho Bàn Tử.
Trái ngược với lời trêu chọc thoải mái của bọn họ, mấy tên Phó giáo chủ kia của Man Thần Vương đều ngẩn tò te ra đó, vốn dĩ bọn họ cũng muốn động thủ, nhưng sau đó lại cảm nhận được có một luồng sức mạnh đang chấn áp họ.
- Man Thần nguôi giận, Man Thần nguôi giận.
Luồng sức ép này ngoại trừ sức mạnh cường đại, còn có một hơi thở, đó chính là hơi thở của Thần linh, đám người Tạp Lỗ nhanh chóng quỳ rạp xuống, dập đầu lia lịa.
Sự thành kính này, tuyệt đối không phải do sức mạnh cường đại mà có được, thậm chí ngay cả Kình Sơn bị chấn thương thổ huyết bay tít ra xa, sau khi lòm ngồm bò dậy, việc đầu tiên gã làm là quỳ rạp xuống, thành khẩn khiếp sợ.
Móa, có ý nghĩa, trước kia không phát hiện Tiểu Phong Tử (tên điên) có thiên phần này, không ngờ có thể biến mình trở thành thần linh.
Nhìn tình trạng của Kình Sơn và đám Tạp Lỗ hiện giờ, Trình Cung cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, đây là chuyện hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, chẳng thể ngờ tới. Trong tưởng tượng vốn dĩ của hắn, người bạn già này tạo ra hình tượng thần linh cho mình, nhưng chẳng qua là dựa vào sức mạnh to lớn để khống chế người Man mà thôi, nhưng hiện giờ xem ra, hình như không phải chỉ đơn thuần là thế, đám người này thật sự sùng bái và tôn kính gã đến cực điểm.
Sự sùng bái này, chỉ có thể thấy được trong giáo phái đã kinh doanh mấy ngàn năm trước, tuyệt đối là tín đồ sùng bái nhất mới làm như vậy.
Con mẹ nó thật sự thần kỳ vậy ư, chốc nữa phải hỏi xem, gã làm sao được như vậy đây.
Trông thấy cảnh tượng bên ngoài, thân trong cung điện lớn, cặp mắt của Đoan Mộc Nhất Phong dưới chân Man Thần gần như muốn rớt cả ra ngoài, đây…..quá…..
Sao lại thế này, mắt thấy Kình Sơn kia sắp ra tay tấn công Trình Công rồi, hơn nữa còn là do Man Thần đích thân hạ lệnh, nhưng sao giờ bỗng nhiên Man Thần lại tự đả thương thuộc hạ của mình, hơn nữa tính tình lại biến đổi thất thường vậy?
- Man Thần, gã Trình Cung kia bất kính với người, vả lại trước đó chúng ta đã bàn…
Đoan Mộc Nhất Phong đã biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, gã muốn nhanh chóng can thiệp, chí ít phải biết được đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiện giờ hai mắt gã tối sầm, căn bản chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì nữa.
Móa nó, vừa rồi còn bàn bạc tốt đẹp, sao tự nhiên lại biến sắc vậy, người Man đúng là người Man, gã Man Thần được tôn thờ này cũng con mẹ nó không thể tin được, thật không biết trong óc gã đang nghĩ cái gì nữa, rõ ràng đã nói đàng hoàng xong xuôi rồi mà.
Hơn nữa bản thân mình cũng đã bắt được điểm yếu của gã, biết gã kỳ thật xuống đây khống chế đám người Man này, cũng là có mục đích riêng, gã đang tìm một món đồ, nhưng nếu là vậy sao gã lại lật lọng biến sắc nhanh như vậy nhỉ?
- Hắn là người ngươi muốn giết ư?
Man Thần chỉ vào Trình Cung trong màn tranh vẽ.
- Chính hắn, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng lại, có lẽ là…
Đoan Mộc Nhất Phong gật đầu, tiếp đó muốn dựa vào tài miệng lưỡi để thuyết phục Man Thần.
- Biến!
Bỗng nhiên, đi kèm tiếng rống của Man Thần, một bàn chân to tướng trực tiếp giống như đá banh vậy, đá bay Đoan Mộc Nhất Phong đi.
Đoan Mộc Nhất Phong cảm giác như mình bị một ngọn núi va phải vậy, sức mạnh to lớn kinh hồn, trong nháy mắt hắn tít tốc triển khai màn phòng vệ bằng pháp bảo hộ thân và pháp lực ngưng tụ. Sức mạnh khổng lồ này, tốc độ còn nhanh đến kinh người, gã muốn né tránh cũng không xong, chỉ đành giơ tay đỡ chừng trước ngực.
- Bùm!
Đoan Mộc Nhất Phong thoáng chốc đã hóa thành một ngôi sao băng, trực tiếp xuyên thủng trần nhà cung điện, xuyên qua trận pháp, bay tít ra xa, nháy mắt đã biến mất không một dấu vết.
Một chân đá bay Đoan Mộc, Man Thần hất đầu một cái, sau đó nhấc tay lên muốn trực tiếp vươn tay bắt lấy đối phương như gã đã làm với Đoan Mộc Nhất Phong ban nãy. Bản thân gã thì không có sức mạnh mạnh đến thế, xuyên không bắt người, nhưng chỉ cần nơi nào có Thông Tiên Mộc, còn có trận pháp của bản thân, trong một phạm vi nhất định gã vẫn có thể làm được chuyện này, có điều sau đó gã lại ngập ngừng do dự.
- Dẫn bọn họ…à không…mời họ vào.
Man Thần ngẫm nghĩ một hồi, lúc này mới hạ lệnh cho đám Kình Sơn đang cúi rạp người kia.
Đối với đám người Kình Sơn mà nói, Man Thần hễ giận dữ, cứ như trời sắp sập xuống vậy, nay cuối cùng Man Thần đã hạ lệnh, bọn họ cứ như được ban ân huệ, Kình Sơn chẳng màng thương tích trên người, vội vàng đứng dậy đích thân dẫn Trình Cung vào trong.
Trận pháp bên trong đó mở ra từng tầng, sau đó đóng lại từng tầng một.
- Bà mẹ, thần kỳ vậy, trận pháp mạnh thế ư?
Bàn Tư vừa bước vào, lập tức cảm thán nói.
- Mạnh cái móc xì, tám phần là trận pháp ngụy trang và phòng ngự thôi. Sức mạnh cũng bỏ ra nhiều, đồ vật cũng bỏ ra nhiều, nhưng trận pháp này bố trí quá lộn xộn, rác rưởi đến kinh khủng. Rõ ràng là dùng đạo khí để đập rùi nhặng, lãng phí, bại gia đến cực điểm, không ngờ chẳng có chút tiến bộ nào, trận pháp ngớ ngẩn đúng là chỉ có mình gã mới có thôi.
Trình Cung tùy miệng nói ra.
- Đại Thiếu à yêu cầu của người cao quá đấy, ta thì cảm thấy khá ổn, nếu ngày nào đó Đỗ Thần Phủ của ta cũng có trận pháp mạnh thế này thì quá đỉnh rồi còn gì bằng.
Bàn Tử cười hì hì nói.
Bọn họ tùy tiện nói chơi, nhưng Man Thần bên trong cung điện đã đứng ngồi không yên rồi, cả người thậm chí còn đứng phốc dậy, đi qua đi lại. Mượn Thông Tiên Mộc trong tay Kình Sơn và pháp thuật đặc biệt của bên trên, gã có thể trông thấy đám Trình Cung đang đi đến, cũng nghe thấy những lời bọn họ nói.
Đoạn nghe tới khúc Trình Cung nói trận pháp ngớ ngẩn, suýt nữa gã muốn xông ra ngoài, cả người hoàn toàn chìm trong trạng thái có chút muốn phát điên lên, nếu lúc này đám người Man kia trông thấy biểu hiện của vị thần cao cao tại thượng, thân cao trên trăm mét này, e rằng quai hàm cũng phải rớt ra mất.
Nhưng lúc này Man Thần chẳng lo nhiều như thế, vò đầu bứt tai, hưng phấn, nôn nóng, lại vô cùng sợ hãi và lo nghĩ, hoàn toàn là bộ dạng của một kẻ chẳng biết làm thế nào cho phải.
Mượn pháp thuật đặc biệt của Thông Tiên Mộc kia, gã không ngừng nhìn chằm chằm vào Trình Cung, nghe Trình Cung nói cứ có cảm giác quen thuộc thế nào ấy, nhưng người này đem so với người trong kí ức của gã sao mà khác xa nhiều quá.
Pháp lực tầng tầng lớp lớp ở vòng ngoài chẳng có bất kỳ ngăn trở nào, nhưng muốn bay lượn trong tình hình này cũng khó, chỉ có thể đi đường bộ qua đó. Mà nơi này cách một lúc lại có một trận pháp, sau khi một hơi đi hết năm sáu dặm đường, qua hết tất cả trận pháp rồi, trước mắt là một thung lũng to lớn, xung quanh đều là những ngọn núi nhỏ cao thấp đan xen, trên đó có đủ loại thảo mộc um tùm. Hơn nữa những thảo mộc tràn ngập nguyên khí này dường như không giống với những thảo mộc thông thường, chúng tỏa ra nguyên khí cường đại, cả cái thung lũng bị một luồng sức mạnh bao vây, nguyên khí ngưng tụ không tan.
Tuy Kình Sơn cũng chẳng phải đến đây lần đầu, nhưng sau khi bước vào, vẫn cảm thấy kích động vô cùng, sau màn khấu đầu quỳ bái gã lại tiếp tục dẫn bọn Trình Cung đi tiế.
Lúc này, xa xa đã trông thấy một cung điện to lớn chẳng khác nào thung lũng nằm trong thung lũng.
- Má kiếp, đây là cung điện kiểu gì vậy, không lẽ có thần linh bên trong thật sao?
Bàn Tử trơ mắt ra nhìn, cung điện gì mà to như ngọn núi, hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của gã. Trên thực tế, cho dù là kiến trúc cao nhất của Lam Vân Đế Quốc, cũng không có cái nào cao nhường này, bởi vì nó hoàn toàn không cần thiết.
- Nơi đây là nơi trú ngụ của thần linh, chú ý lời lẽ của ngươi….
Kình Sơn thành khẩn kia vô cùng bất mãn với lời nói của Bàn Tử, nếu không phải bọn họ là người Man Thần cần, gã sẽ không chỉ cảnh cáo thôi đâu.
\
- Ôi dào…
Bàn Tử liếc gã một cái, tiếp đó nhìn sang Trình Cung, tuy bọn họ không hỏi, nhưng hình như Đại Thiếu có dây mơ rễ má gì với tên Thần Linh này thì phải, không phải là chỗ quen thuộc bình thường, nếu không sao chỉ vài câu nói thì đã thế này.
- Hơ….
Trình Cung cười nói:
- Chốc nữa ngươi sẽ hiểu thôi.
Từ xa đã trông thấy một tòa cung điện khổng lồ, đợi khi thật sự đến gần, đám người Bàn Tử, Túy Miêu, Sắc Quỷ đều bị chấn kinh, bà mẹ, cung điện gì mà cao hơn hai trăm mét, những đồ vật bài trí bên trong, trung bình cũng phải cao mấy chục mét, có cái trên trăm mét nữa, con người ta bước vào luôn có cảm giác mình nhỏ bé vô cùng. Hơn nữa nhìn thì gần mà đi tới thì xa, từ chỗ cổng vào trong, thật sự là mười mấy dặm đường, may mà ở đây không có nhiều trận pháp như vậy, cho dù không bay lượn cũng có thể tăng tốc, mười mấy dặm đối với bọn họ cũng không mất bao nhiêu thời gian là đến nơi.
- Man Thần vĩ đại, nô tài trung thành của người đã dẫn bọn họ đến.
Kình Sơn dẫn người vào trong cung điện, thấy Thần đang đứng ngay giữa điện, lập tức quỳ xuống.
Man Thần nhìn cũng chẳng buồn nhìn gã, cứ đưa mắt nhìn chừng chừng vào Trình Cung, thân cao trăm mét khiến ta có cảm giác như đang nhìn lên mây, còn gã thì lại có chút kích động nhìn chừng Trình Cung.
- Mẹ, đây còn là người sao?
- Chu cha, cao, vậy nếu đánh thì phải đánh như thế nào đây?
- Pháp thuật hay là cao thật đấy?
Ngay khoảnh khắc ba người Bàn Tử, Túy Miêu, Sắc Quỷ trông thấy Man Thần liền ngây cả người, tuy mỗi người mỗi cách nghĩ, nhưng hoàn toàn bị độ cao của Man Thần này làm cho kinh hãi.
Tuy rằng bọn họ cũng đã thấy qua hách Liên Lam Phong, nhưng lúc đó cái của Hách Liên Lam Phong chẳng qua là một phân thân thôi, khác xa hoàn toàn so với thật thể của Man Thần này.
- Ngươi....có quan hệ gì với ân chủ?
Man Thần nhìn chằm chằm vào Trình Cung, tất cả những thứ khác đối với gã giờ không còn quan trọng nữa.
- Ong ong...
Lúc này, nội đỉnh Hư Không Âm Dương đỉnh trong cơ thể Trình Cung đang vận chuyển nhanh chóng, Trình Cung không thể không sử dụng thần niệm để khống chế Hư Không Âm Dương đỉnh, bởi vì cứ theo đà càng lúc càng nhiều mảnh vỡ được tìm thấy, lại lần nữa cảm ứng được mảnh vỡ ngoại đỉnh, phản ứng của nội đỉnh Hư Không Âm Dương đỉnh này cũng càng lớn. Trình Cung sử dụng thần niệm trấn an nội đỉnh Hư Không Âm Dương đỉnh, đồng thời nhìn một cái, Huyết Y Lão Tổ đang tu luyện, còn Nhục Nhục thì từ sau vụ việc lần trước nó vẫn luôn nằm ở đó, lúc này nội đỉnh Hư Không Âm Dương đỉnh khẽ vận chuyển, nó rõ ràng đang sợ hãi, co rúc lại một góc, nhưng trông cũng có chút kích động, móa, vừa sợ hãi vừa kích động, con quỷ Nhục Nhục này làm quái gì thế nhỉ/
Thần niệm của Trình Cung thoáng chốc đã quét qua ngoại đỉnh Hư Không Âm Dương đỉnh, tiếp đó lại nhìn người khổng lồ đang ở trong điện, Trình Cung cũng có chút kiềm nén không nổi sự kích động. Hai kiếp làm người, có thể gặp lại cố nhân kiếp trước, hơn nữa còn là người bên cạnh mình, sao có thể không kích động được chứ.
- Cao hơn trăm mét rồi, xem ra ngươi cũng sắp trưởng thành rồi.
Trình Cung nhìn Man Thần, thuận miệng nói một câu.
- Bùm....bùm...
Hai tiếng rền vang, tiếng động này không phải do hắn, hoàn toàn là do Man Thần quá ư kích động, hai tay nắm chặt nắm đấm mà tạo thành, không khí trực tiếp bị gã bóp đến nổ tung, thậm chí nguyên khí xung quanh cũng chấn động vì tiếng động đó.
- Ngươi...ngươi là gì của ân chủ?
Cơ thể Man Thần đã run rẫy, kích động vô cùng nhìn chằm chằm vào Trình Cung nói:
- Ân chủ, ân chủ đang ở đâu?
Tuy chỉ là một câu nói, nhưng nội dung hàm chứa bên trong lại khiến Man Thần kích động vô cùng, bởi vì những điều này, ngoài ân chủ ra không ai biết cả, đây là bí mật lớn nhất của bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui