Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

Cự Linh tộc thiên phú dị bẩm, nhất là tộc nhân Cự Linh có được Tiên Thiên Linh Quang, lại càng không giống bình thường. Tiên Thiên Linh Quang luyện hết thảy, là một trong các loại lực lượng luyện chế vũ khí tốt nhất, chính là bởi vì như thế, Cự Linh tộc có thể nói là Luyện khí đại sư trời sanh.
Cho nên Trình Cung mới để cho Tiểu Phong Tử trợ giúp mọi người luyện chế lại vũ khí một lần, Linh khí hạ phẩm đối với hắn mà nói rất dễ dàng, thậm chí hắn có thể trực tiếp hòa tan bảy thanh huyền kiếm linh khí hạ phẩm mà Trình Cung lấy được, dung nhập tinh hoa vào trong vũ khí của Túy Miêu, Bàn Tử cùng những người khác, để những vũ khí này tăng lên.
Lần trước Trình Cung dùng Ẩn Linh Đao chống cự Tiên Thiên Linh Quang, đã cảm nhận được Ẩn Linh Đao có một loại trạng thái gần như hỏng mất, hòa tan, Trình Cung cũng đã sinh ra ý nghĩ này, để Tiểu Phong Tử trợ giúp luyện Ẩn Linh Đao một lần nữa, trợ giúp Ẩn Linh Đao cùng một trăm lẻ bảy thanh đoản đao dung hợp làm một.
Lam Vân Đế Quốc, Vân Ca Thành, tiếng oanh minh chấn đắc cả phương viên vài trăm dặm Vân Ca Thành run rẩy, mà loại chuyện này đã không phải là ngày thứ nhất, nếu không phải bây giờ Vân Ca Thành giới nghiêm, sợ rằng rất nhiều người đã bỏ đi rồi.
Cả Vân Ca Thành bây giờ hoàn toàn bị vây trạng thái giới nghiêm, người bình thường trừ trường hợp đặc thù thì cấm ra đường.
Mà địa phương tượng trưng cho quyền lực cao nhất Lam Vân Đế Quốc, hoàng cung Lam Vân Đế Quốc, giờ phút này có một phần ba kiến trúc trở lên đã san thành bình địa, cho dù địa phương không có san thành bình địa cũng hóa thành một mảnh hỗn độn.
Giờ phút này, thư phòng hoàng đế thích nhất cũng đã hủy diệt, giờ phút này hoàng đế đang được một nhóm người hộ vệ đứng ở nơi đó.
Mình mặc long bào, trên người mang theo một cỗ khí thế quân lâm thiên hạ, cao cao tại thượng. Vốn là Cấm vệ quân, giờ phút này căn bản cơ hội kết nối với nhau cũng không có, ở chung quanh hoàng đế có một người áo xanh, chính là trấn quốc thần tiên đã giao thủ cùng Trình lão gia tử, ở phía sau hắn còn có một lão giả. Không giận mà uy, hơi thở biến ảo, cũng là lục địa thần tiên.
Mà ở một bên khác của hoàng đế, có đứng một đám người ăn mặc không phải là người Lam Vân Đế Quốc. Một người đứng ở phía trước nhất, thoạt nhìn chỉ có hai mươi tuổi, trên mặt, cánh tay, chỉ cần địa phương có thể lộ ra đều có các loại văn tự kỳ quái, lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị.

Mà ở phía sau hắn liền đi theo một nhóm người, y phục của bọn hắn đều là áo choàng rộng, bên trên cũng mang theo đủ loại ký hiệu, vô cùng kỳ lạ huyền diệu, người lực lượng kém nhìn vài lần cũng sẽ chịu không nổi.
- Bệ hạ, thần tử này của ngươi giống như không quá nghe lời a, trách không được nghe người ta nói, bây giờ hoàng tử Lam Vân Đế Quốc so với hoàng đế còn mạnh hơn, thần tử cũng có thể khi dễ hoàng đế, tùy tiện một quần là áo lụa thì hoàng đế cũng chọc không nổi. Ha hả. . . Bệ hạ không cần nổi giận, người Đồ Đằng Đế Quốc chúng ta có cái gì thì nói cái đó. Dù sao ở Đồ Đằng Đế Quốc chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như vậy.
Thanh niên trên mặt có nhiều ký tự kia hoàn toàn không để cho hoàng đế Lam Vân Đế Quốc thể diện gì cả nói.
- Nguyệt Minh Thái tử, năm đó chuyện tình liên quân của ngũ quốc bị phá như thế nào, Đồ Đằng Đế Quốc cơ hồ mất nước, sợ rằng ngươi không biết đi. Cũng đúng, khi đó ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ trong tả, việc này sợ rằng ngươi còn không biết, nếu không phải trẫm không muốn nhìn Trình gia tiếp tục kiêu ngạo, ngươi cho là còn có Đồ Đằng Đế Quốc các ngươi sao. Nếu như Đồ Đằng Đế Quốc các ngươi có lòng tin một mình đối kháng thế lực khác, cũng sẽ không tìm đến trẫm rồi.
Hoàng đế giờ phút này cho thấy hắn thân là vua của một, khí thế hoàn toàn là đối chọi gay gắt.
- Ha ha. . .
Nguyệt Minh cuồng tiếu nói:
- Trước khác nay khác, năm đó Lam Vân Đế Quốc thịnh thế, cũng không phải là bệ hạ khai sáng a. Về phần hôm nay, con của ngươi Vũ Thân Vương, Trình gia Trình Cung, Chu gia Chu Dật Phàm, còn có Nam hoang Lý Dật Phong, tất cả đều là người có thể khuấy phong vân thiên hạ này. Nhưng bọn hắn ở trong mắt bản Thái tử, cũng bất quá là bàn đạp cho bản Thái tử nhất thống Nam Chiêm Bộ Châu mà thôi, chẳng qua bản Thái tử thân là đệ tử tông chủ, tông chủ để ta hợp tác với ngươi, mau chóng kết thúc cục diện hỗn loạn của Nam Chiêm Bộ Châu, bản Thái tử mới tới giúp ngươi một tay. Bản Thái tử không giống bệ hạ, cũng không giống Trình Cung, Chu Dật Phàm, Lý Dật Phong, còn con của ngươi Vũ Thân Vương nữa, các ngươi đều là người phát ngôn của người khác, mà bản Thái tử là đại biểu bản thân, cũng là người thừa kế đệ nhất tông môn hôm nay. Bản Thái tử là dựa vào thực lực cùng năng lực của mình nói chuyện, mặc dù hôm nay bệ hạ cũng đã là lục địa thần tiên, nhưng hoàn toàn là dựa vào dược vật tăng lên, nếu như không phải nhìn vào chuyện hợp tác, thì ngươi không có tư cách nói chuyện cùng bản Thái tử, hoàng đế mà ngay cả con mình, thần tử cũng ước thúc không được, còn nói hoàng đế sao?
- Xua!

Uy áp trên người Hoàng đế ầm ầm nổ tung, hắn đã là Nhân Anh kỳ tầng thứ ba, lực lượng triển khai cũng là tương đối kinh người, nhưng bất luận là người áo xanh phía sau hắn, hay là Nguyệt Minh Thái tử cùng người phía sau hắn, cũng không có cảm giác gì quá lớn.
Khóe miệng của Nguyệt Minh Thái tử lại càng khinh thường giật giật, mà người phía sau hắn thậm chí đối với hắn nói chuyện như thế cùng hoàng đế Lam Vân Đế Quốc, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Về phần phía sau hoàng đế, mặc dù người áo xanh kia khẽ cau mày, nhưng trên người Nguyệt Minh Thái tử này có một cỗ khí tức mà ngay cả hắn cũng kiêng kỵ, cường đại, tuyệt đối là cường đại, cảm giác như vậy hắn đã từng thấy qua, đây là người đã trãi qua địa hỏa ma kiếp, đạt tới Địa Anh.
Người mạnh là vua, cho nên bọn họ cũng không có phản ứng quá lớn. Chẳng qua là trong lòng kỳ quái, đại ca rốt cuộc là nói thế nào vậy, sao lại hợp tác cùng Phù Văn Tông.
Phù Văn Tông chính là thế lực sau lưng Đồ Đằng Đế Quốc, Tây Ngưu Hạ Châu trong Cửu châu hoàn toàn ở dưới sự khống chế của Phù Văn Tông, mà rất nhiều năm trước Phù Văn Tông lại bắt đầu phát triển ở Nam Chiêm Bộ Châu, thậm chí thành lập một cái Đồ Đằng Đế Quốc.
Đồ Đằng Đế Quốc đánh mấy trăm năm cùng Lam Vân Đế Quốc, lẫn nhau cũng không làm gì được đối phương, nói trắng ra là, trừ quân đội phía dưới chiến đấu, còn thế lực sau lưng của mình đấu không phân ra thắng bại.
Hoàng đế tức giận thì như thế nào, mình không phải là thần tử của Lam Vân Đế Quốc, không phải là một đạo thánh chỉ của hắn có thể quyết định sinh tử. Đối phương cũng không phải đơn giản là Thái tử Đồ Đằng Đế Quốc, hôm nay đạt tới Nhân Anh kỳ, vừa rồi bởi vì cả Nam Chiêm Bộ Châu phát sinh đại biến động, hắn biết được rất nhiều chuyện. Ở nơi này, có lực lượng có bối cảnh mới được, mà hắn không có lực lượng, chỉ là hoàng đế hôm nay của Lam Vân Đế Quốc, Lam Vân Đế Quốc còn có chút bối cảnh, nếu không như vậy mà nói, giờ phút này hắn không có tư cách nói chuyện ở chỗ này, từ tư liệu của Nguyệt Minh Thái tử mà hắn có được, mình nói hắn như vậy, chỉ sợ hắn đã sớm giết mình rồi.
Ở Đồ Đằng Đế Quốc, bây giờ hoàng đế vốn đã không quan tâm chuyện gì rồi, bởi vì Nguyệt Minh Thái tử này vốn là Thái tử do Phù Văn Tông bồi dưỡng lên hoàng thất đế quốc, bởi vì có được thiên phú, trở thành đệ tử của tông chủ Phù Văn Tông, thậm chí ở trong vô số lần thí luyện được xác định trở thành người thừa kế Phù Văn Tông

Bản thân Đồ Đằng Đế Quốc chỉ là một quốc gia thế tục mà Phù Văn Tông nắm trong tay, mà hắn đã được chỉ định trở thành người thừa kế Phù Văn Tông tương lai, Đồ Đằng Đế Quốc đối với hắn mà nói đã không để vào mắt.
Đối với Đồ Đằng Đế Quốc mà nói, tông chủ Phù Văn Tông giống như Thần minh cao cao tại thượng, địa vị giống như quốc gia thế tục Bà La Đa Châu lễ bái Thần linh, Đại Tế Tự còn là người phát ngôn của Thần. Mặc dù mọi người quen gọi hắn là Nguyệt Minh Thái tử, nhưng ngôi vị hoàng đế Đồ Đằng Đế Quốc đối với hắn mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, cũng chính bởi vì thân phận này, hắn có thể ở trước mặt hoàng đế Lam Vân Đế Quốc rầm rĩ như thế, thậm chí ngay cả người áo xanh kia cũng không để vào mắt.
Nguyệt Minh này nói là Thái tử Đồ Đằng Đế Quốc, nhưng hắn đại biểu là tông chủ Phù Văn Tông, thân phận còn cao hơn hoàng đế Lam Vân Đế Quốc rất nhiều.
Không phải Hoàng đế không hiểu, chẳng qua là còn có chút không thích ứng mà thôi, dù sao trở thành hoàng đế nhiều năm như vậy, chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như thế.
- Trình Tiếu Thiên, ngươi nháo có đủ hay không, có phải muốn trẫm tiêu diệt Trình gia ngươi không.
Chọc Nguyệt Minh Thái tử không nổi, hoàng đế mạnh mẽ ngẩng đầu, thần niệm trực tiếp xông lên lên thiên không, mang theo lửa giận khôn cùng.
Trong thiên không, chỉ thấy toàn thân Trình Tiếu Thiên lam sắc quang mang, kiếm khí tung hoành, đang chiến đấu cùng một gã ăn mặc giống như người phía sau Thái tử. Phương thức chiến đấu của người này vô cùng quỷ dị, đưa tay trong lúc đó là vô số ký hiệu, mỗi một đạo ký hiệu sẽ lập tức ngưng tụ lực lượng cường đại, có lúc thi triển ra đã sớm chuẩn bị ký hiệu cường đại, ngay cả Trình Tiếu Thiên cũng bị đánh cho liên tục chống đỡ.
- Ha ha. . .
Trình Tiếu Thiên trong chiến đấu cũng cười, chẳng qua là thanh âm hắn cười làm cho người ta cảm thấy vô cùng thê lương, cuối cùng biến thành căm giận ngút trời nói:
- Diệt đi, không phải là ngươi vẫn muốn diệt sao? Nếu không phải Trình Tiếu Thiên ta vì Lam Vân Đế Quốc, không phải vì những huynh đệ chết trận, đã sớm rời khỏi nơi này, ngươi thật cho là ta thích ngôi vị hoàng đế rắm chó kia của ngươi sao, ngươi cho là ai cũng ngu si nhục nhã giống như ngươi sao. Thân là vua một nước, lại liên hiệp địch nhân hãm hại thần tử của mình, cho dù đến giờ này còn không chịu bỏ qua cho gia tộc đã từng nâng đỡ mình, ngươi mà xứng đáng xưng Quân sao, ta phi.

- Câm miệng, quân muốn thần chết thần phải chết, đó là nhiệm vụ của các ngươi.
Vừa rồi bị Nguyệt Minh Thái tử nói không chút khách khí một phen, nguyên vốn là có hỏa không chỗ phát, hoàng đế bị Trình Tiếu Thiên nói như thế thì trực tiếp phát nổ:
- Trẫm mới là hoàng đế, trẫm là thiên tử, Lam Vân Đế Quốc này là thiên hạ Chu gia ta, các ngươi chỉ là thần tử, các ngươi không có tư cách cò kè mặc cả cùng trẫm, trẫm yêu cầu các ngươi như thế nào thì các ngươi phải như thế đó.
Từ xưa đạo lý công cao chấn chủ ai cũng hiểu, mà công lao, uy vọng đến loại trình độ như Trình Tiếu Thiên lại cực kỳ hiếm thấy, cao đến ngay cả hoàng đế như hắn làm chuyện gì cũng cẩn thận, làm cái gì trước tiên phải nghĩ đến cảm thụ của Trình Tiếu Thiên.
Một tiếng quân lệnh của Trình Tiếu Thiên, những binh sĩ kia có thể tự sát, một tiếng quân lệnh của Trình Tiếu Thiên, so với thánh chỉ của hắn còn uy lực hơn.
Dân chúng trong, thậm chí có người mỗi ngày dâng hương quỳ lạy, đại thần triều đình cũng phải nghe lệnh hắn.
Những điều này hoàng đế không có biện pháp nói ra miệng, thần tử như vậy, là hoàng đế tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Vốn là hoàng đế còn có chỗ tự tin, Chu gia có chỗ dựa, mặc dù uy vọng của Trình gia trong dân gian rất cao, nhưng dù sao hắn không có thế lực cường đại ủng hộ, nhưng hai năm qua Trình Cung cường thế quật khởi, nhất là một loạt cử động ở Nam hoang đã chứng minh một việc, sau lưng Trình gia có một thế lực cường đại ủng hộ.
Dưới tình huống như vậy, Trình gia tùy thời có thể ra tay, đến lúc này rồi, hoàng đế đã không giữ nổi bình tĩnh nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận