Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

Đoan Mộc Nhất Phong cũng rất phiền muộn, đường đường là Tổng đốc năm tỉnh Tây Nam, thay mặt giáo chủ Nam Cương Thần Giáo, vừa rồi ngại quy củ của Cửu Châu đại địa không dám động tới Mị Hồ Vương Hồ Phỉ Phỉ, hôm nay Địa Long Vương Lý Dật Phong cùng Trình Cung chạy đến, vậy mà cũng không có xem sự hiện hữu của mình, đây quả thực quá ghê tởm.
- Bách Chiến Hầu Trình Cung, Trình đại thiếu gia, Địa Long Vương Lý Dật Phong, các ngươi đến rất vừa vặn, khỏi mất công ta đi tìm các ngươi, người đâu, bắt lấy bọn chúng cho ta. . .
Một ngón tay Hồ Phỉ Phỉ chỉ Trình Cung cùng Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong đã bị Trình Cung tránh nặng tìm nhẹ, nắm lấy lý do Hồ Phỉ Phỉ nói muốn nạp hắn vào hậu cung làm hoàng hậu, mở miệng một tiếng là hoàng hậu đã làm cho Lý Dật Phong xuất hiện vẻ giận dữ, lúc này nếu như Hồ Phỉ Phỉ nhịn một chút, có lẽ Lý Dật Phong sẽ ra tay với Trình Cung trước, người này quá ghê tởm.
Nhưng Hồ Phỉ Phỉ lại nói như vậy, Lý Dật Phong giống như là hồng thủy tìm được cửa thoát.
- Đi tìm chết cho bản Long Vương, Phong Hỏa Lôi Long.
Khí tức trên thân của Lý Dật Phong đột nhiên thay đổi, gió lửa trên tay trái bắt đầu thổi, lôi quang trên tay phải chớp động, một đạo Long khí bộc phát, lập tức oanh về phía Mị Hồ Vương Hồ Phỉ Phỉ.
- Này mới đúng chứ, hoàng hậu là nàng cho ngươi đấy, hoàng hậu, cố gắng a...!
Mặc dù Trình Cung là cười nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy sát khí, bởi vì giờ phút này Song Long thành đã vô cùng thê thảm. Chẳng qua là Trình Cung không có lập tức giết vào, bên người Hồ Phỉ Phỉ tập trung một nửa tồn tại cường đại của Yêu tộc lần này, còn có Thoát Tục Kỳ đỉnh phong do nàng bồi dưỡng, rất nhiều Vạn Tượng Nhất Long. Vừa rồi chẳng qua là Trình Cung chọc giận Lý Dật Phong, để cho hắn động thủ trước, nhất định phải diệt trừ Hồ Phỉ Phỉ này trước. Nếu không yêu thú này đã khuếch tán, một mình mình cho dù có thể giết nhiều cũng không có tác dụng lớn, bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước bắt vua.
- Phong Hỏa Lôi Long, không ngờ đã luyện đến Lôi Tự Quyết, thiên tài a...!
Vừa nhìn thấy Lý Dật Phong thi triển Phong Hỏa Lôi Long, hai mắt Trình Cung cũng tỏa sáng. Đông nam Vũ Châu Lý gia tu luyện là Dịch sổ, am hiểu suy diễn, bói toán, mà bọn hắn dùng tám loại thuộc tính đặc biệt của Bát Quái làm mệnh danh, công pháp cũng tương đối cường đại, mỗi một chủng đều đại biểu cho thần thông tương ứng.
Tám loại thần thông này chính là, Thiên, Địa, Lôi, Phong, Thủy, Hỏa, Sơn, Trạch, đồng thời cũng đối ứng với Tiên Thiên Bát Quái. Càn đại biểu trời, Khôn đại biểu đất, Chấn đại biểu Lôi, Tốn đại biểu Phong, Khảm đại biểu Thủy, Ly đại biểu Hỏa, Cấn đại biểu Sơn, Đoái đại biểu Trạch.
- Trình Cung, hiện tại chính là thời kì phi thường, quốc gia tồn vong, hiện tại bản đốc mệnh lệnh ngươi lập tức triệu tập tất cả nhân mã chạy đến Song Long thành, bản thân ngươi cũng không có đột phá đến Nhân Anh kỳ, lập tức giết Hồ Phỉ Phỉ này.
Lúc này, thấy Lý Dật Phong ra tay, Đoan Mộc Nhất Phong ở một bên mới phản ứng tới, trực tiếp nổi giận gầm lên với Trình Cung một tiếng.
Ba gã Thái thượng trưởng lão Độc Trạch, Vô Ảnh thậm chí Hồng Sư của Nam Cương Thần Giáo cũng đều lạnh lùng nhìn Trình Cung, chính là Trình Cung này, làm cho Vũ Thân Vương liên tiếp bị nhục, làm cho Nam Cương Thần Giáo cũng xuất hiện nhiều vấn đề.
Mà giờ khắc này Đoan Mộc Nhất Phong nhìn Trình Cung đối diện, nhớ tới chuyện lúc trước thì càng tức giận, chính là đứng đầu Tứ đại hại Vân Ca Thành, Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất quần là áo lụa này, làm hại mình phải tự tay giết đệ đệ Đoan Mộc Nhất Lâm, làm hại mình bị Man Thần đá bay ra ngoài. Nhìn thấy hắn, Đoan Mộc Nhất Phong liền có một loại xúc động muốn xông lên giết hắn đi, loại xúc động này so với xúc động muốn giết Hồ Phỉ Phỉ cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Khi thấy Lý Dật Phong động thủ, Trình Cung còn đứng ở nơi đó, Đoan Mộc Nhất Phong lập tức nghĩ đến, Hoàng Đế phong Trình Cung làm Bách Chiến Hầu, nhưng mình là Tổng đốc điều khiển năm tỉnh Tây Nam. Ở thời khắc mấu chốt, mình có thể chỉ huy hắn, huống chi hai người Trình Cung cùng Hồ Phỉ Phỉ đều là người Đoan Mộc Nhất Phong hận đến thấu xương, nếu như có thể làm cho hai người bọn họ ngươi chết ta sống, tuyệt đối là sự tình hả hê lòng người.
- Thời kì phi thường, quốc gia tồn vong đúng không, vừa rồi lời Hồ Phỉ Phỉ kia nói cũng không ít người nghe, một màn vừa rồi kia cũng đã sử dụng linh thạch hình ảnh ghi chép lại, đến lúc đó bản đại thiếu muốn cho người trong thiên hạ nhìn xem, họa của Song Long thành nảy sinh từ nơi nào. Người như ngươi còn dám nói quốc gia tồn vong cùng bản đại thiếu.
Câu nói đầu tiên của Trình Cung làm Đoan Mộc Nhất Phong không phản bác được.
Quan trọng nhất là, loại chuyện này Trình Cung không chỉ chơi đùa một lần, lần trước sự tình Đoan Mộc Nhất Lâm làm cho Đoan Mộc Nhất Phong suýt nữa đến tuyệt cảnh, mà vừa rồi Hồ Phỉ Phỉ nói càng làm cho Đoan Mộc Nhất Phong mất hết mặt mũi.
- Lớn mật, thân là Bách Chiến Hầu của Lam Vân đế quốc, vậy mà ở thời điểm đối kháng yêu thú e ngại không chiến, người đâu…
Bị Trình Cung nói như vậy, Đoan Mộc Nhất Phong đã phẫn nộ tới cực điểm, sát ý bành trướng, mặc kệ như thế nào cũng phải giết Trình Cung này. Một ít tranh chấp mội bộ, Chấp pháp giả cũng sẽ không đi để ý tới, hiện tại đại chiến cùng Yêu tộc, không dám động tới Hồ Phỉ Phỉ, nhưng muốn tìm cớ giết Trình Cung này thì không có vấn đề gì.
- Đoan Mộc Nhất Phong tiếp chỉ.
Không đợi Đoan Mộc Nhất Phong nói xong, Trình Cung đã đưa tay lấy ra một thánh chỉ, vận đủ pháp lực làm cho con dấu Kim Long ngọc tỷ bộc phát ra hoàng khí cuồn cuộn:
- Đoan Mộc Nhất Phong thân là Tổng đốc năm tỉnh Tây Nam, ăn hối lộ trái pháp luật, dung túng đệ đệ tham ô quân lương, Đoan Mộc Nhất Phong đầu nhập vào tà giáo, cấu kết cùng Mị Hồ Vương đã đầu nhập vào Yêu tộc, hiện đã tra ra rõ ràng, cách chức Tổng đốc năm tỉnh Tây Nam của Đoan Mộc Nhất Phong, đặc biệt lệnh Nam Hoang Bách Chiến Hầu bắt Đoan Mộc Nhất Phong, tạm thay quân chính năm tỉnh Tây Nam, nếu như có phản kháng, giết chết không luận tội, khâm thử.
Đoan Mộc Nhất Phong vừa định chụp mũ cho Trình Cung, tìm cớ động thủ, lại không nghĩ rằng Trình Cung lại chụp mũ cho hắn trước, lại trực tiếp lấy ra thánh chỉ. Từ Trình Cung dùng lực lượng kích phát con dấu Kim Long ngọc tỷ mà xem, thánh chỉ kia không giống như là giả dối, nhưng đánh chết Đoan Mộc Nhất Phong cũng không tin Hoàng Đế sẽ giao năm tỉnh Tây Nam cho Trình Cung.
Hoàng Đế hận Trình Cung đến thấu xương, sợ Trình gia bọn họ đã nhiều năm như vậy, thời thời khắc khắc đều nghĩ làm suy yếu lực lượng của Trình gia như thế nào, sao có chuyện để cho Trình Cung khống chế năm tỉnh Tây Nam. Nếu như năm tỉnh Tây Nam bị Trình gia khống chế, chẳng phải Hoàng Đế liền biến thành không xác rồi sao.
- Ngươi dám giả tạo thánh chỉ. . .
- Thiệt giả chính ngươi nhìn đi, rất nhanh bệ hạ sẽ thông cáo thiên hạ, bệ hạ thúc giục ta mau chóng bắt ngươi cùng Mị Hồ Vương Hồ Phỉ Phỉ, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, để cho các ngươi thực hiện được ý đồ.
Trình Cung rất phẫn hận nói, tiện tay ném thánh chỉ cho Đoan Mộc Nhất Phong.
Hiện tại cái đồ vật này hắn có rất nhiều, hiện tại Vương Cửu Giang quản thánh chỉ, sau khi Hoàng Đế bị giết thì đạt được Ngọc tỷ truyền quốc trong bảo khố, trước lúc Trình Cung rời Trình gia, Bàn Tử liền giao một đám thánh chỉ đã đóng dấu sẵn cho Trình Cung, thời điểm Trình Cung cần thì viết lên là được. Thánh chỉ không có nhìn tới bút tích, bởi vì cái đồ vật này rất ít khi Hoàng Đế tự viết, chỉ cần bên trên có Ngọc tỷ truyền quốc cùng một ít ký hiệu che dấu là đủ rồi.
Mà thanh âm của Trình Cung vang vọng toàn bộ Song Long thành, điều này làm cho binh sĩ, Liệp yêu giả còn đang chống cự, chiến đấu bên trong Song Long thành, còn có một ít dân chúng nghe xong thoáng cái liền phát nổ.
- Trời đánh hắn đi, biết ngay là vì hắn, mấy trăm năm qua Song Long thành không gì phá nổi, làm sao có thể một ngày đã bị công phá.
- Nên lăng trì bọn chúng đi, để cho bọn hắn trọn đời không được siêu sinh.
- Tên hỗn đản Đoan Mộc Nhất Phong này, khẳng định đã sớm như đệ đệ hắn đầu phục Yêu tộc.
- Đoan Mộc Nhất Phong, con mẹ ngươi, cho dù ta luân hồi muôn đời cũng tuyệt đối không tha ngươi, ta nguyền rủa ngươi. . .
. . .
Bởi vì sự tình Đoan Mộc Nhất Lâm lần trước, người trong Song Long thành đối với Đoan Mộc Nhất Phong cũng đã sớm không thoải mái tới cực điểm, đáng tiếc Đoan Mộc Nhất Phong là Nhân Anh kỳ, sau đó lại trở thành thay mặt giáo chủ Nam Cương Thần Giáo, Hoàng Đế cũng không làm gì hắn được, huống chi là người bình thường. Nhưng cổ oán khí này lại không tiêu tán, hôm nay nghe xong lời này, lập tức kích thích sự phẫn nộ của dân chúng, một bên chém giết, chiến đấu, một bên mắng Đoan Mộc Nhất Phong.
- Ngọc tỷ truyền quốc. . . Vải vóc. . . Biên chế. . . Số. . . Còn có ký hiệu che dấu. . .
Đoan Mộc Nhất Phong tiếp nhận thánh chỉ xem xét:
- Thật, dĩ nhiên là thật, điều này sao có thể. . .
Mà Hồng Sư ở một bên chứng kiến bộ dạng thất thố của Đoan Mộc Nhất Phong khi thấy thánh chỉ, trong nội tâm âm thầm hừ lạnh một tiếng, hắn như vậy cũng trở thành thay mặt giáo chủ Nam Cương Thần Giáo, thánh chỉ của một Hoàng Đế thế tục làm sao có thể ảnh hưởng đến Nhân Anh kỳ, ai sẽ quan tâm những vật kia, huống chi hắn vẫn là thay mặt giáo chủ Nam Cương Thần Giáo.
Lúc này, hai người Độc Trạch cùng Vô Ảnh cũng rất bất đắc dĩ, Đoan Mộc Nhất Phong lăn lộn ở quan trường quá lâu, đã có chút ít không thể tự thoát ra được, đối với mấy cái này vẫn là rất quan tâm. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đã chuẩn bị muốn động thủ giết Trình Cung trước. Không đối phó Hồ Phỉ Phỉ được, nhưng đối phó Trình Cung là thuộc về sự tình của Lam Vân trong đế quốc.
Hai người vừa muốn di chuyển, ngay thời điểm Đoan Mộc Nhất Phong không dám tin nhìn thánh chỉ, một ánh đao lóe lên.
- Bành. . . Bành. . . Bành. . . Két. . .
Lập tức một ánh đao chớp động lên, tinh quang chợt lóe, tốc độ một đao kia quá nhanh, quá đột nhiên, ai cũng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
- A....
Một tiếng hét thảm, Nhân Anh của Vô Ảnh bay lên giữa không trung, hắn đã chứng kiến thân thể của mình bị chém thành hai đoạn.
Không chỉ là hắn, ngay cả Đoan Mộc Nhất Phong mạnh nhất trong bọn họ cũng bị một đao chém giết.
Vô Ảnh vì tu luyện công pháp đặc thù, khi hắn thúc dục lực lượng Nhân Anh, sẽ xuất hiện một phân thân giả, nhưng đây chẳng qua là tách Nhân Anh ra điều khiển, lực lượng sẽ giảm xuống, nhưng tốc độ sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa trong thời gian ngắn có thể biến thành hai, hai thành bốn, là một loại công pháp kết hợp ảo thuật cùng phân thân.
Vừa rồi nhờ may mắn như thế, hắn mới có thể để Nhân Anh chạy ra.
Về phần ba người Đoan Mộc Nhất Phong, Hồng Sư, Độc Trạch, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, thậm chí Đoan Mộc Nhất Phong ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không có minh bạch, lại bị chém giết.
Không, không thể nào, Nhân Anh mà Vô Ảnh phân ra xông lên thiên không, Nhân Anh bị phân cách, loại đau khổ này so với dày vò thân thể còn đau nhức gấp mười lần, quan trọng nhất là hắn có thể cảm nhận được miệng vết thương xói mòn rất nhanh, căn bản không có biện pháp ngưng tụ.
Mà nhìn ba người Đoan Mộc Nhất Phong, Hồng Sư, Độc Trạch phía dưới cứ như vậy chết đi, hắn càng rung động tới tột đỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui