Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

Nhưng để Bạch Kiếm không nghĩ tới chính là, câu nói đầu tiên của Trình Cung không phải cầu tình, không phải khuyên bảo bất luận gìđ ó, dĩ nhiên nói ra một câu như vậy, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tiểu lang vương Bạch Kiếm.
Lúc này tiểu lang vương Bạch Kiếm mới xoay người lại chăm chú quan sát Trình Cung, tiểu tử này còn nhỏ hơn chính mình, nhưng trên người đã có một cổ khí thế bất luận kẻ nào đều khóáp đảo, trong lúc đ ó tản mát ra cảm giác làm càn, tùy ý kiêu ngạo không gì sánh được. Hơn nữa, hắn đứng ở kia thật giống như muốn khiêu thích tất cả, để người hoành hành không hề cố kỵ tại toàn bộ khu vực Nam Hoang như đế quốc Lam Vân, đều có một loại cảm giác bị khiêu khích, rất muốn đi tới đ ánh hắn.
Nhưng đồng thời trong lòng lại mọc lên cảnh giác, còn trẻ hơn chính mình, nhưng khó có thể nhìn ra thực lực sâu cạn của hắn, nhưng khẳng định sẽ không kém. Bởi vì tiểu lang vương Bạch Kiếm phát hiện, ngay cả thanh niên lớn lên rất đẹp trai đứng cạnh hắn dĩ nhiên đãđạt được Thoát Tục Kỳ, mà nhìn tư thế hắn, chắc hẳn hắn mới là nhân vật chính, về phần người toàn thân áo choàng màu hồng đứng phía sau hắn, lão già này kỳ quái, hẳn là không phải gia phóđơn thuần như vậy, nhưng vì sao chính mình không cách nào cảm nhận được một điểm thực lực của hắn.
- Khẩu khí không nhỏ, tới từ bên ngoài sao? Biết nơi này là nơi nào không?
Tuy rằng Tiểu lang vương Bạch Kiếm không nhìn thấu người này, thế nhưng hắn không sợ hãi, hắn không muốn trêu chọc một ít người, ví dụ như hoàng tửđế quốc Lam Vân, hoặc là một ít môn phái có lão quái vật đứng sừng sững ngàn năm không ngã, nhưng không có nghĩa là hắn sợ bọn họ, cho nên khẩu khí của tiểu lang vương rất ngang ngạnh, trong lòng hắn cũng muốn thử xem.
Trình Cung liếc hắn như nhìn kẻ ngu:
- Dân cư bản địa tại đây đã chết hết từ rất lâu rồi, sau này mọi người mới tới nơi đây, nguyên quán ba đời cũng không phải là nguyên quán ở đây, bằng không chính là quên nguồn quên gốc. Ai dám nói chính mình là cư dân bản địa ở đây. Ai dám nói chính mình không phải đến từ bên ngoài, trừ phi mẹ hắn là yêu thú, mẹ hắn là yêu thú sinh ra, bằng không chính là vô nghĩa. Về phần nơi này là chỗ nào ta còn rõ hơn ngươi, phải trả lời ta rồi mới nói, đừng ngay cả can đảm cũng không có, ta không có thời gian đi theo nói chuyện cùng tên mồm mép láu lỉnh như ngươi!
- ...
Vừa nghe Trình Cung nói xong, tiểu lang vương Bạch Kiếm thiếu chút nữa điên rồi, hắn đường đường là con trai độc nhất của lang vương trong Man Ngưu Thành, Nam Hoang. Một trong mười nhân vật phong vân, tuy rằng bộ dáng hung hãn thô cuồng, nhưng tại Man Ngưu Thành hắn vẫn luôn nhận được danh hiệu có tài ăn nói. Hơn nữa thêm vào lực lượng và quyền thế của phụ thân hắn, bất luận trong thời gian nào, hắn đều có thểđơn giản đứng ở đỉnh cao của đạo đức.

Nhưng ngày hôm nay, Trình Cung hỏi một câu, sau đ ó lại nói ra một câu cho hắn tức điên lên, rồi lại không có biện pháp phát cáu.
- Hừ, hừ, hừ...
Định lực của tiểu lang vương cũng không tệ lắm, rất nhanh tỉnh táo phản ứng lại, như hừ lạnh cũng như cười nhạt nói một tiếng:
- Đừng nói ta bắt nạt các ngươi, ta xem ngươi còn nói ra được cái gì?
Người này là ai vậy? Làm sao mình lại có cảm giác cóđiểm ấn tượng, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Hừ, không cần biết hắn là ai, tại Man Ngưu Thành tất cả phải nghe ta, ta ngược lại muốn nhìn xem hắn chơi đ ùa ra cái trò gì. Trong lòng tiểu lang vương Bạch Kiếm hung hãn nghĩ, cường thế nhìn Trình Cung.
- Vừa rồi ngươi nói các ngươi đều bảo hộ những người đã từng giao phí tiến vào trong thành thị này, lúc gặp phải nguy hiểm, các ngươi sẽ xông lên phía trước mở ra một con đường máu cho mọi người đi, đ úng không?
- Tự nhiên, đây chính là tôn chỉ của Man Ngưu Thành chúng ta, cũng là việc chúng ta một mực làm hai mươi mấy năm qua. Hơn nữa lần này là thú triều trăm năm một lần, có nguy hiểm cũng có cơ hội, lá gan nhỏ sớm đã rời đi nơi đây trốn sang địa phương khác. Có thểđứng ở chỗ này đều muốn thử một lần...
Tiểu lang vương lại tiếp tục thao thao bất tuyệt nói.
Trình đại thiếu là ai? Làm sao có thểđể cho hắn kéo động kéo tây đứng ở chỗ này nói lời vô ích, không đợi hắn nói hết đã nói thẳng:
- Đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy, ta muốn hỏi, đến lúc đ ó các ngươi có thể xông về trước nhất, mở ra một con đường máu cho mọi người, nếu chết cũng là các ngươi chết trước, sau đ ó mọi người mới chết?
Ghê tởm, cũng dám chặt ngang, ngăn lời mình đang nói.
Tiểu lang vương nắm chặt tay, thiếu chút nữa sẽ ra tay, thế nhưng xung quanh đã tụ tập hơn một nghìn người, hơn nữa vô số đạo tinh thần lực, thần niệm lưu ý tại đây, hắn lại nhịn xuống. Quan trọng nhất là, Trình Cung vừa nói, chỉ cần hắn trở lời vậy sẽ đưa cho hắn tất cả thứđ ó, nếu như lúc này hắn ra tay, sẽ biến thành hắn không thèm đểý rồi.
Bạch Kiếm cố nén tức giận, để chính mình trở nên bình tĩnh hơn.
- Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, phải!

Lần này rốt cuộc Bạch Kiếm ngoan độc rồi, lớn tiếng trả lời.
- Câu trả lời của ngươi có thểđại biểu cho cái gì? Đại biểu cho chính mình, đại biểu cho phụ thân? Hay đại biểu Man Ngưu Vương?
Lúc này Trình Cung đột nhiên cất bước tiến về phía trước, một bước trực tiếp vượt qua khoảng cách năm sáu thước, đi thẳng tới trước mặt tiểu lang vương Bạch Kiếm.
- Lui lại...
- Lang Vương Tâm...
Bên cạnh Bạch Kiếm cũng toàn là tinh nhuệ, đột nhiên thấy Trình Cung tiếp cận Bạch Kiếm, lập tức cảnh giác, thậm chí có người còn muốn động thủ.
Bạch Kiếm giơ tay ngăn cản bọn họ:
- Lần này ta đến chính là phụng mệnh lệnh của cha ta, Lang Vương, cha ta giám thị tất cả mọi việc ở Man Ngưu Thành, tự nhiên có thể làm chủ.
Trình Cung đứng cách Bạch Kiếm hai mươi ly nhìn hắn:
- Nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu như không làm được, ta sẽ mượn đầu phụ tử các ngươi mượn dùng một lát.
- Oanh!

Từ lúc Trình Cung đột nhiên xuất hiện, tuy rằng Trình Cung không đối thoại nhiều lắm cùng Bạch Kiếm, nhưng mỗi một lời nói đều khiến người chung quanh phải nghị luận một phen, bát quát đủ điều. Nhưng giờ khắc này đột nhiên trở nên yên tĩnh, cảm giác của mọi người chính là, nguyên lai an tĩnh có hiệu quả như vậy, trong nháy mắt an tĩnh cũng có một loại cảm giác ầm ầm nổ tung, bất quá thứ vọng lại không phải là âm thanh, mà là tiếng động.
Lặng yên không một tiếng động, tất cả mọi người đều bị khiếp sợ, chấn động.
Tiểu tử này làm cái gì? Đây là trắng trợn khiêu khích.
Hắn không muốn sống nữa, hắn có biết hắn đang nói chuyện với ai hay không? Hắn cho rằng hắn đang nói chuyện với người trong gia tộc hắn hay sao? Hắn cho rằng nơi đây là nơi nào?
Thấy ngu chưa? Tiểu tử này nhất định bị choáng váng.
Người điên, thực sựđiên rồi, người thanh niên thực sự quá mức xung động, không biết phải có trách nhiệm đối với từng lời nói của chính mình, đôi khi câu nói đầu tiên cũng có thể làm mất đi tính mệnh.
Tiểu tử này chết chắc rồi, ai cũng không cứu được hắn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận