Vừa rồi lao ra khỏi thành có chừng hơn hai trăm Liệp yêu giả, cơ hồ trong nháy mắt đã bịđ ám người Bàn Tử xử lý.
- Các ngươi muốn làm gì, các ngươi điên rồi?
Có một chút Liệp yêu giả là thành viên đoàn thể, bên trong lập tức có người náo lên.
- Trình Cung, ngươi phải cho chúng ta một giải thích, nếu không...
Có một người đầu lĩnh đứng ra, mang theo một đ ám người muốn náo loạn.
Oanh...
Không đợi hắn nói xong, trên bầu trời có một Huyết Thương Khung Đại Thủ Ấn chụp xuống, đập hắn và vài người bên cạnh hắn thành bánh thịt.
Trình Cung chậm rãi xuống phía dưới, bay đến trên Man Ngưu thành, quét nhìn mọi người phía dưới, dùng ngón tay chỉđ ám người trong Man Ngưu thành nói:
- Còn có ai không phục, còn có ai muốn giải thích, đứng ra, ta cho ngươi một giải thích.
Con mẹ nó, tất cả mọi người giật mình, cái này đã không còn là Man Ngưu Thành mà Man Ngưu Vương cai quản nữa.
Người này trêu chọc Tiểu Lang Vương, mượn đầu Bạch Lang Vương, chính diện diệt sát trăm vạn yêu thú, ta dựa vào, ai dám đứng ra, không phải là tìm chết sao.
Cái này mẹ nó là ai a, rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Thật làđ áng sợ, hắn... Hắn rốt cuộc muốn cái gì, chẳng lẽ giết yêu thú chưa đã nghiện, còn muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành sao?
Đừng nhìn trong Man Ngưu thành có hơn sáu vạn Liệp yêu giả, nhưng hoàn toàn là dân tứ tán, nếu Trình Cung thật sự muốn tàn sát hàng loạt, cũng không phải là việc khó.
Nhìn những người này khiếp sợ, e ngại, Trình Cung đợi nửa ngày không ai lên tiếng, rốt cục nhìn bọn họ nói:
- Kháo, nguyên một đ ám còn gọi là Liệp yêu giả, còn tự xưng là dũng cảm không sợ chết, tất cảđều là bọn hèn nhát. Muốn ta cho giải thích, có năng lực ngươi đứng ra nói đi, còn không biết xấu hổ muốn giải thích, vừa rồi trăm vạn yêu thú vây thành, các ngươi ở đằng kia làm gì, vừa rồi Man Ngưu Vương bị Lang Vương đ ánh trọng thương, các ngươi làm cái gì, Man Ngưu Vương rống giận bảo các ngươi động thủ, các ngươi làm cái gì, hiện tại muốn kiếm tiện nghi, ngươi tưởng ta là ai?
- Có nghe huynh đệ của ta nói không, bản đại thiếu là tứđại hại Vân Ca Thành, không phải con mẹ nóđại thiện nhân, cho tới bây giờ chỉ có chúng ta khi dễ người khác, chúng ta cướp đoạt người khác, chưa có ai dám đoạt gìđ ó của chúng ta. Kháo, bản đại thiếu không đi đoạt của người khác thì hắn phải thắp nhang thơm cảm tạ trời đất rồi, còn dám đoạt của ta, không giết đi còn để làm gì. Hiện tại cảđ ám đều thành thật một chút cho ta, đợi bản đại thiếu xử lý xong chuyện này lại xử lý các ngươi, không muốn lưu lại đợi thì có thể lập tức cút, muốn lưu lại thì thành thật cho ta, hiện tại, toàn bộ trở về chỗ cũ. Các ngươi cho rằng đây là diễn không sao, còn muốn xem miễn phí, mỗi người giao nộp một vạn lượng hoàng kim, nếu không, giết!
Nam Hoang khiến vô số người ở nơi này trở nên mạnh mẽ, nhưng mà trải qua vô số lần đ ào thải, sinh tử chém giết, ở dã ngoại tùy thời có khả năng làm chuyện mờám, con người cũng trở nên rất ích kỷ. Ở nơi này, hết thảy phấn đấu cũng là vì chính mình.
Vừa rồi phát sinh nhiều chuyện như vậy, mấy vạn Liệp yêu giả trong Man Ngưu thành đều thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí ở thời điểm nguy hiểm nhất, thú triều sắp tiến vào, bọn họ đã chuẩn bị chém giết lao ra chạy trốn, không theo chiến đấu cùng một lúc.
Mà Trình Cung mang người chiến đấu, bọn họ ở đ ó nhìn xem, cuối cùng còn có một bầy tiện nhân muốn kiếm tiện nghi, bọn họ chỉ là luồng thứ nhất lao ra, thấy nhiều người kích động như vậy, nếu như Trình Cung không tàn nhẫn diệt sát một nhóm người, sẽ có nhiều người lao ra hơn.
Trình Cung không có một chút hảo cảm đối với bọn họ, cho nên tuyệt không khách khí, con mẹ nó, xem bản đại thiếu chiến đấu, các ngươi cho rằng đây là xem xiếc khỉ sao.
Liệp yêu giả rất hung hãn, chỉ mấy câu là có thểđ ánh nhau, sinh tử tương bác, nhưng cũng phải nhìn đối phương là ai. Giờ phút này có mấy gia hỏa rất tức giận, bất quá nhìn những người bịđập nát trên mặt đất, còn nghĩ tới Lang Vương mới vừa rồi bị Trình Cung chụp chết, còn có trăm vạn yêu thú, cảđ ám đều đi ra ngoài, ngoan ngoãn biến mất.
Lập tức, cả Man Ngưu Thành không có một tiếng động, ít nhất không nhìn thấy bất luận kẻ nào trên mặt đường.
Giờ phút này Man Ngưu Vương mang theo Man Vương Phủ bay đến bên cạnh Trùng Cung, hắn giết chết một số yêu thú chủ yếu, đối với một ít yêu thú bình thường hắn không có hứng thú gì, vừa bay tới thấy Trình Cung chỉ nói một câu mà có hiệu quả như vậy, hắn cũng có chút không dám tin, hắn nhức đầu nhất chính là quản lý những người này, bởi vì có rất nhiều sự tình, nhiều khi giết cũng không được, nói cũng không xong. Theo hắn xem ra, quản lý những người này, xử lý một ít mâu thuẫn và vấn đề còn khó khăn hơn so với giao chiến cùng yêu thú, đối phó yêu thú chính là chém giết, là chuyện tình ngươi chết ta sống, nhưng cái này lại không phải.
Cũng chính bởi vì như vậy, hắn mới giao Man Ngưu Thành cho phụ tử Bạch Nhân Long, nhưng lúc này thấy biện pháp quản lý của Trình Cung, hắn cũng ngốc tại đ ó, kháo, cái này cũng được.
- Đối đãi với những kẻ không hiểu nhân tình này, ngươi cứ làm như đối với yêu thú, lão Ngưu, khi làm việc phải thuận theo bản ý của mình, không nên dựa theo ý của người khác mà lệch đi bản tâm. Đi, chúng ta đi xem chiến quả lần này như thế nào, thuận tiện tâm sự một chút.
Trình Cung bay đến bên cạnh Man Ngưu Vương Lý Hằng, vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đ ó kêu hắn chạy tới chiến trường.
Giờ phút này chỉ là chút công tác cuối cùng, kỵ binh của Bạch Khải Nguyên có tốc độ kinh người, nhất là tốc độ của bảo mã thượng đẳng, trừ khi là yêu thú am hiểu tốc độ, nếu không chín thành sẽ không có biện pháp chạy thoát. Đương nhiên, những Yêu tu, thậm chí Yêu tướng cóđược pháp thuật, thần thông, thì không có trong hàng ngũ này.
Những người này tự nhiên do đ ám người Bàn Tử, Huyết Chiến đuổi theo, Bạch Khải Nguyên đã an bài trên vạn người ở lại, bắt đầu quét sạch chiến trường.
Nội đan, da lông, nanh vuốt… Của yêu thúđều có tác dụng, thậm chí giá trị rất không nhỏ, bản thân Đổ Thần Phủ là làm những chuyện như vậy, giờ phút này Bàn Tử cũng không chém giết nữa, đang bắt đầu chỉ huy người xử lý như thế nào.
Không có mục tiêu quá mạnh mẽ, Sắc Quỷ cũng không ngừng hạ lệnh, chẳng biết lúc nào bên người xuất hiện vài tên, những người này là do hắn giấu ở trong Man Ngưu Thành từ trước, còn có một ít người Đan Thần Phủ, đang nghe hắn bố trí nhiệm vụ.
Man Ngưu Vương đi theo lưng sau Trình Cung, nhìn những người phía dưới không cần phân phó, tự mình làm chuyện của mình ngay ngắn rõ ràng, hắn thấy mà hâm mộ. Trình đại thiếu mới bao nhiêu tuổi, nhìn thủ hạ của người ta, phỏng chừng đây đều là Trình lão gia tử bồi dưỡng nhiều năm mới được, nếu không sao có thể như thế. Trong nội tâm nghĩ vậy, Man Ngưu Vương nhìn về phía Trình Cung, nhịn không được nhìn xuống Nhục Nhục trên cánh tay, bởi vì một màn Bạch Kiếm bị nuốt kia, ngay cả hắn cũng bị chấn kinh, hiện tại hồi tưởng lại cũng cảm giác kinh hồn táng đả m như trước.