Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

- Địa Long thành, vừa nghe danh tự là biết chuẩn bị cho ta, từ nay về sau ta muốn kiến tạo một hệ thống tình báo khống chế toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, không, khống chế cả Cửu Châu, gọi là Cực Lạc Đế Cung, cho nên Địa Long thành này ta định rồi.
Sắc Quỷ không đợi Bàn Tử nói xong, đã tranh lên trước.
- Ngươi muốn, kháo, ta đãđịnh trước rồi.
- Đại thiếu cũng không nói ai nói trước là của người đ ó.
- Ta dựa vào, gia hỏa ngươi không có nhân phẩm đ ánh bạc, có phải lúc trước đ ánh ngươi còn chưa có phục, không bằng lại đến một hồi...
- Đến thìđến, ta há sợ ngươi sao...
- Kháo, hai người các ngươi muốn đ ánh, ngày nào đ ó tự mình tìm thời gian, nói như vậy các ngươi không có ai nguyện ý muốn Man Ngưu thành?

Trình Cung mắng một tiếng, hai người đều im lặng.
Hai người đồng thời gật đầu, tuy chưa đi Địa Long thành và Mị Hồ thành, nhưng Sắc Quỷ có một ít tư liệu cơ bản, bên trên phản ánh vô cùng sung túc, so với Địa Long thành và Mị Hồ thành, Man Ngưu thành thực có cảm giác xuống dốc, cũ nát một chút. Mặc dù nói từ nay về sau còn phải trùng kiến, sẽ tốt lên rất nhiều, nhưng bọn họ hoàn toàn không đi đểý, hiện tại Địa Long thành và Mị Hồ thành chưa bị bọn hắn khống chế, nhưng giống như Túy Miêu, chỉ cần Trình Cung nói, sau này nhất định sẽ thành sự thật.
- Được, vậy hai người các ngươi tự mình nghĩ biện pháp, quyết định ai được tòa thành thịđ ó, nhưng không phải hiện tại.
Trình Cung bảo hai người này ngồi xuống mới nói:
- Vấn đề phân phối bốn tòa thành thị này đã giải quyết, vậy chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị, Man Ngưu thành này đã là nơi của bản Đại thiếu, tự nhiên không thể dung nạp đ ám hỗn đản hiện tại kia. Một hồi thông tri bọn họ cút toàn bộ cho ta, trừ khi nguyện ý lưu lại, nhưng lưu lại phải có hộ tịch, cóđược hộ tịch mới có thể hưởng thụ một loạt chính sách ưu đãi, nhưng đồng thời cũng có một chút trách nhiệm. Tuyệt đối không thể như đ ám hỗn đản hiện tại này, bên ngoài yêu thú vây thành muốn giết vào trong, bọn họ lại chỉ trông nom chính mình. Cho đủ chỗ tốt, cũng phải minh xác trách nhiệm cùng nghĩa vụ, về phần người từ bên ngoài đến phải hạn chế nghiêm khắc, nghiêm gia quản lý, nhìn xem hiện tại Địa Long thành thu lấy phí tổn như thế nào, so với bên này còn gấp đôi. Sắp kiến thiết thành thị, ngọn sơn phong này rất không tệ, thành thị kiến thiết quay xung quanh ngọn sơn phong này, về phần Hầu phủ thì kiến tạo phía trên ngọn sơn phong này, uh, đ úng rồi, thuận tiện thông báo một tiếng, từ nay về sau tổng bộ Đan Thần phủ sẽ dời tới đây.
- Chờ một chút, ta có chút không rõ, ngươi đây là cóý gì?
Đột nhiên Bạch Khải Nguyên nghĩđến cái gì, vội vàng ngăn Trình Cung lại.
Man Ngưu Vương Lý Hằng đang dùng anh mắt nghi ngờ nhìn Trình Cung, vừa rồi Trình Cung nói một ít sự tình cũng đều có lý, nhưng càng về sau lại nói thu cả bốn tòa thành thị, còn muốn phân cho Túy Miêu, Bàn Tử, Sắc Quỷ mỗi người một tòa. Lý Hằng và Bạch Khải Nguyên cho rằng đây chỉ là Trình Cung thuận miệng nói như vậy, giống như mặc sức tưởng tượng tương lai vậy, để kích phát ý chí chiến đấu của mọi người.
Về sau Trình Cung nói người trong Man Ngưu thành phải có hộ tịch, Lý Hằng cũng chỉ cười khổ, trải qua loại chuyện này, cho dù những người lưu lại kia cũng sẽ không ở lại, còn thành lập chếđộ hộ tịch. Hộ tịch ở Lam Vân đế quốc rất khó không chế, hằng năm ở những thành thị chính thức đều có thống kê nhưng không đâu vào đâu, chớ đừng nói chi là những địa phương ở Nam Hoang. Lời này, Lý Hằng cùng Bạch Khải Nguyên nghĩ là Trình Cung nói nhảm, cũng không cho là thật.
Nhưng thời điểm nghe Trình Cung nói tới cuối cùng, bọn họ đột nhiên trợn tròn mắt, đây là Trình Cung thật muốn kiến thiết thành trì ở Nam Hoang a. Hơn nữa còn là ngay ở lúc này, thời điểm thú triều trăm năm sắp tới, nói đ ùa gì vậy, hiện tại mọi người muốn chạy trốn cũng không kịp, hắn lại muốn hao phí nhân lực, vật lực khổng lồ kiến tạo thành thị.
Cái này không thuần túy là vô nghĩa sao, hiện tại xây dựng, qua mấy tháng nữa đã bị Thú triều san bằng.
Trình Cung rất là kiêu ngạo chỉ dưới đất nói:

- Từ hôm nay trở đi, Nam Hoang này làđất phong của bản Đại thiếu, bản Đại thiếu phải mở nha xây phủ, kiến thiết thành thị ở chỗ này. Không phải điểm tụ tập, khu giao dịch, cũng không phải loại thành trì trước kia của các ngươi, là thành thị chân chính, tổng bộ Đan Thần phủ đạt tại đây, nơi này đổi tên thành Đan thành. Bất luận từ nay về sau có Thú triều mười năm hay là trăm năm, thành thị tuyệt không rút lui, từ nay về sau nơi này không thuộc về yêu thú, mà thuộc về bản Đại thiếu.
- Cái gì?
- Nói đ ùa gì vậy?
Bạch Khải Nguyên, Man Ngưu Vương Lý Hằng kích động đứng lên trước nhất, trên đường tu chân tuổi của bọn họ đều không tính lớn, nhưng đối với những người như Trình Cung, bọn họ tuyệt đối thuộc về cấp bậc trưởng bối. Man Ngưu Vương Lý Hằng đã thuần phục, chuyên tâm làm việc cho ngươi, nhưng hắn cũng cho rằng chuyện này quá hồ đồ. Bạch Khải Nguyên thì như trưởng bối trong nhà, đối với quyết định này của Trình Cung cảm giác quá ngu xuẩn.
Đây cũng không phải là thời điểm hờn dỗi, nếu Trình Cung nói ở Nam Hoang tôi luyện một chút, thậm chí rời đi sau khi thú triều trăm năm bộc phát, Man Ngưu Vương Lý Hằng, hung thần Bạch Khải Nguyên cũng sẽ không có phản ứng lớn như thế, vì bọn họ thà dẫn người tử chiến đến cùng cũng sẽ bảo vệ Trình Cung rời đi.
Nhưng ở nơi này không đi, căn bản chính là vô nghĩa, đến lúc đ ó Nam Hoang sẽ bị yêu thú vô biên vô hạn bao trùm, trách nhiệm đối kháng Thú triều là cả quốc gia, cả Nam Chiêm Bộ Châu, căn bản không phải một thế lực hoặc là một người có thể làm được.
Nhưng bây giờ nghe Trình Cung nói như vậy, giống như là hờn dỗi với Hoàng Đế, ngươi phong lão tử làm Bách Chiến Hầu, vậy lão tử thật sự ở nơi này.
Cái này không phải vô nghĩa sao, cái này không phải tìm chết sao!
- Đại thiếu, thú triều trăm năm này không giống trăm vạn yêu thú công thành. Trăm vạn yêu thú kia đều làđ ám ô hợp, hơn nữa cấp bậc đều rất thấp, đặc biệt mạnh cũng không nhiều, nhưng thú triều trăm năm thì khác, giống như dân chúng bạo loạn chênh lệch cùng quân chính quy, không phải đ ánh thắng trăm vạn yêu thú thì có thểđối kháng được thú triều trăm năm.

Hung thần Bạch Khải Nguyên vội vàng nói, mặc dù nói tiểu tử Trình Cung này một đường sáng tạo vài kỳ tích, ngay cả mình cũng bởi vì hắn mà trong vòng một năm thực lực tăng vọt.
Nhưng nếu như vì vậy mà mất đi lý trí, tự cho là vô địch thiên hạ, vậy thì cũng phiền toái. Bạch Khải Nguyên lo lắng bởi vì Trình Cung vừa mới giết lui trăm vạn yêu thú mà bành trướng mới làm ra loại quyết định này, hiện tại hắn mới nói như vậy, nếu như chuyện này truyền ra bên ngoài, như vậy sẽ thành thiên đại chê cười.
- Uh, phải.
Man Ngưu Vương Lý Hằng không hay nói chuyện, nghe Bạch Khải Nguyên nói xong liên tục gật đầu:
- Thật sự hoàn toàn khác nhau, cho dùĐịa Long Vương kia nói thú triều trăm năm đến cũng không lui, mọi người cũng không tin, chỉ là có một chút gia hỏa sùng bái mù quáng mới lao đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận