Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

Lúc Thú triều bộc phát chính thức, Song Long thành khởi động đại trận, Thú triều căn bản không có biện pháp xuyên qua Tây Long sơn mạch và Nam Long sơn mạch tiến vào, chỉ có thể chính diện đ ánh vào Song Long thành.
Giờ phút này trên một ngọn núi cách Tây Long sơn mạch không tới trăm mét, đỉnh núi như bị người dùng dao gọt qua, xuất hiện một bình đ ài trên dưới một trăm thước vuông, mà giờ khắc này bên trên bầy đặt hai bàn cờ, một bộ trà.
Mà lúc này, một bàn tay nâng chung trà lên bình, bắt đầu pha trà.
- Báo, ngoài ba mươi dặm, xuất hiện ba nghìn thiết kỵ, đầu lĩnh là Hung thần Bạch Khải Nguyên.
Một đạo quang mang lóe lên rồi biến mất, là một Siêu Phàm kỳ đỉnh phong ngự kiếm tới truyền lệnh.
- Đều nói thần quỷ đều sợ ác nhân, người hung thần ác sát có thể bài trừ hết thảy ảo giác, không biết vị hung thần cái thế này của chúng ta có thể làm được hay không, thả bọn họ đến.
Người pha trà cũng không ngẩng đầu, thanh âm rất tự tin, có cảm giác hết thảy đều ở trong khống chế, lúc này hắn đã pha xong trà, đặt một ly ở vị trí trước mặt.
- Đại thiếu không hổ làĐại thiếu, tuy ta biết rõ Đại thiếu đã tới, lại không có biện pháp biết rõ ở nơi nào. Chúng ta đã lâu không gặp, đãđến đây, thì nếm thử ta pha trà như thế nào.
Người pha trà ngẩng đầu nhìn trên không, chính là Chu Dật Phàm từĐếđô đến Tây Chu hành tỉnh, tuy không phát giác được đối phương, nhưng trong minh minh có một loại cảm giác.
- Ngươi nếm thử trà của ta pha như thế nào.
Lúc này, không trung đột nhiên truyền đến thanh âm của Trình Cung, vốn là Trình Cung ở trên không trung, đột nhiên sử dụng Phá Không Thứ hạ xuống mấy trăm mét, đồng thời trực tiếp cởi quần, kéo tiểu đệđệ ra ngoài.
Nếu người khác ở mấy trăm thước tiểu xuống thì không biết nước tiểu này sẽ bị thổi tới phương nào, nhưng trong nước tiểu của Trình Cung lại quán chú pháp lực cường đại, thẳng như một thanh lợi kiếm giội xuống đỉnh đầu Chu Dật Phàm.
- Ngươi...
Nguyên bản khuôn mặt của Chu Dật Phàm vô cùng lạnh nhạt, thong dong, khống chế hết thảy, lập tức chuyển thành vừa tức lại vừa bất đắc dĩ. Những nước tiểu này không giội đến hắn, nhưng vấn đề là nếu thứ này là công kích khác, có lẽ hắn sẽ vừa uống trà vừa đưa tay ngăn cản, còn có thể rất có phong độ nói vài câu. Trên thực tế hắn đã nghĩ tới tất cả các loại khả năng, bất luận là Trình Cung đi xuống uống trà, hay là há miệng chửi đổng, hay là trực tiếp động thủ, hắn đều sớm có chuẩn bị tâm lý.
Nhưng hành động của Trình Cung lại vĩnh viễn không phải hắn có khả năng làm được.
Không thấy Chu Dật Phàm có bất kỳ động tác, xung quanh thân thể của hắn có một tầng lực lượng bao vây, người trực tiếp bay đến không trung, kể cả cái ghế hắn ngồi, còn có hết thảy trên mặt bàn này, thậm chí cái ghế chuẩn bị cho Trình Cung cũng đều bay đến không trung.
- Bùm!
Nước tiểu của Trình Cung giống như mũi tên nhọn, trực tiếp xuyên thủng tảng đ á.
- Ha ha, sướng, con mẹ nó sướng.
Trình Cung rùng mình mấy lượt, sau đ ó thu hồi tiểu đệđệ.
Chu Dật Phàm nhìn chén tràđã bưng lên, chuẩn bị muốn uống, thoáng cái cảm giác khó có thể nuốt xuống, lại nhìn bộ dạng Trình Cung vô cùng sung sướng. Mặc dù nói người bình thường không nhìn tới, nhưng nơi này có mười vạn đại quân, xa xa còn có mười vạn thiết kỵ, hơn nữa mấy tên thủ hạ của mình ở cách đ ó không xa, bọn họ không phải người bình thường, tự nhiên đều nhìn ở trong mắt.
- Ai…
Chu Dật Phàm thở dài một hơi, khoát tay thu hồi toàn bộ các thứ trên không, rất kỳ quái nhìn Trình Cung. Hắn thật sự rất kinh ngạc, không đến thời gian hai năm, hết thảy đều đã thay đổi, hôm nay hắn đã không còn làđại tài tửĐếđô tứ, bọn họ đều có năng lực ảnh hưởng cả Lam Vân đế quốc, cả Nam Chiêm Bộ Châu. Giờ phút này gặp mặt một lần nữa, trong lòng Chu Dật Phàm cho rằng đây là một lần gặp mặt rất cao cấp.
Giờ phút này hắn đã không hề mang ý nghĩ trước kia, hoàn toàn coi Trình Cung làđồng cấp, làđối thủ thật sự của hắn, trước kia cho dù là Vũ Thân Vương, trong mắt hắn cũng không tính, nhưng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, Trình Cung vừa đến đã chơi chiêu thức ấy. Kháo, ngươi cho rằng ngươi đi tiểu có thểđục lỗ nham thạch, ngươi là xử nam sao!
Trong nội tâm Chu Dật Phàm xuất hiện một ý niệm ác thú trong đầu, chính hắn cũng cảm giác được rất kỳ quái. Sao vừa gặp phải Trình Đại thiếu này, hết thảy sẽ trở nên không giống, nhưng mà, không quản hắn lăn qua lăn lại như thế nào, mình vẫn khống chế trước hết thảy như trước.
- Đại thiếu, chơi đủ chưa, hiện tại có thể nói chuyện được rồi chứ?
Chu Dật Phàm thở dài, tay để sau lưng, nhìn Trình Cung kéo quần, vô cùng tiêu sái nói.
- Nói, tùy tiện nói, nói đi, ngươi tính toán đền bù tổn thất cho ta như thế nào.
Trình Cung tiểu xong, vô cùng thư sướng, vô cùng sảng khoái tinh thần hỏi.
Lại nữa rồi, Chu Dật Phàm cảm giác trên ót mình nổi gân xanh, tuy hắn tự cho là lòng dạ, trạng thái, tầm mắt của mình hôm nay đã hoàn toàn khác biệt so với quá khứ, nhưng mà sau khi gặp được Trình Cung hắn mới phát hiện, trạng thái, tầm mắt của mình đều tăng lên, nhưng công lực càn quấy của Trình Cung cũng có tăng lên.
Nguyên bản trong ý nghĩ của hắn, sau khi Trình Cung nhìn thấy mình, Trình Cung sẽ rất khiếp sợ, kinh ngạc.
Dù sao mình đã không còn là tứđại tài tử ở Vân Ca thành, không còn là Chu Dật Phàm bị hắn đả bại ba phen mấy bận, chật vật rời khỏi đếđô, hơn nữa hiện tại mình đã vây hãm hai ngàn kỵ binh của hắn, lực lượng của mình càng không phải là hắn có khả năng tinh tường.
Thậm chí hắn cũng nghĩ qua, thời điểm Trình Cung kinh ngạc hỏi thăm, hắn nên thong dong, lạnh nhạt trả lời như thế nào.
Phong khinh vân đạm, hết thảy đều ở trong khống chế.
Nhưng mà hiện tại hắn phát hiện, những thứ kia đều là hắn tình nguyện nghĩ, còn chiều hướng phát triển thì hoàn toàn trái ngược.
Không trông nom như thế nào, hiện tại mọi người đã không giống như hài tử tranh đấu ở đếđô trước kia, đều đã trải qua vô số sự tình, đi lên con đường phát triển, hôm nay đều dùng tầm mắt rộng lớn nhìn cả Lam Vân đế quốc, thậm chí nhìn cả Nam Chiêm Bộ Châu, lần gặp mặt này sẽ được ghi vào sử sách, không trông nom tương lai ai thắng ai bại, đều trở thành truyền kỳ.
Cho nên hắn tính toán hết thảy, bày thế cục vây khốn người Trình Cung, dẫn Trình Cung tới gặp, bố trí hết thảy nơi này chính là vì sau khi tranh đấu xong sẽ có một cuộc đ àm phán đỉnh cao.
Kết quả một lần đ àm phán cóý nghĩa như vậy đã bị Trình Cung phá hủy.
Hiện tại Trình Cung mở miệng càng thêm đ áng giận, càn quấy, bảo mình bồi thường tổn thất, ta bồi thường ngươi cái chim a, con mẹ nó.
Ngươi phái người đến Tây Chu hành tỉnh ta đ ánh cướp, ta còn muốn bồi thường cho ngươi, ngươi điên rồi.
Đương nhiên, Chu Dật Phàm vĩnh viễn không phải là Trình Cung, tuy trong lòng của hắn hiện lên loại ý niệm này trong đầu, nhưng biểu hiện ra ngoài như cũ là nụ cười ưu nhã:
- Đại thiếu nói giỡn sao, nơi này không phải đếđô, ta và ngươi cũng không còn là hài tử lúc trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui