Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

- Hôm nay tự chúng ta khống chế một phương, trên võ đ ài lịch sửđã bắt đầu diễn dịch chuyện xưa của chúng ta, trước kia chỉ là tiểu hài tử vui đ ùa mà thôi.
Lúc này, phía dưới xa xa nổ vang, là ba nghìn Hung Thần kì binh của Bạch Khải Nguyên đuổi tới, nhưng sau khi tiến vào rừng cây này hiển nhiên cũng xuất hiện tình huống giống nhau.
- Đại thiếu ngươi xem, không bằng chúng ta hảo hảo ngồi xuống nói chuyện, ôn chuyện cũ, cho dù ta và ngươi làđịch nhân, nhưng nhưng bây giờ không phải lúc quyết đấu. Nếu không mà nói, không đợi Đại thiếu chạy đến, hai ngàn thiết kỵ có thể so với đội thân vệ của thảo nguyên chi vương kia đã sớm tan thành mây khói rồi.
Tay của Chu Dật Phàm nhẹ nhẹ bỏ xuống, một bộ quét sạch tro bụi, giống như chỉ cần một lời của hắn thì hai ngàn người kia đã hóa thành tro bụi.
- Kháo!
Trình Cung trực tiếp chỉ hắn nói:

- Diệt người của ta, ngươi con mẹ nó ngưu bức, đừng ở đây giả vờ ngưu bức cùng ta, ngươi cho rằng đầu ta có bệnh nên sẽ nợ ngươi nhân tình này sao, ngươi cứ nói đi, ngươi bồi thường tổn thất của ta như thế nào.
Giờ phút này Chu Dật Phàm so với lúc trước càng thêm khắc sâu cảm nhận được, tú tài gặp được binh sĩ, có lý nói không rõ. Không đ úng, muốn nói binh, hiện tại mình có hai mươi vạn đại quân tinh nhuệđang chờ mệnh, năm nghìn thiết kỵ tinh nhuệ của hắn bị mình vây khốn, bên mình cũng chuẩn bị xong cao thủ đối phó Huyết Chiến và người kia, nhưng sao hiện tại để cho hắn trở nên mạnh như vậy rồi sao?
Hơn nữa hoàn khố, bại gia tử này, hắn là Trạng Nguyên chân chính a, mặc dù nói lúc ấy hắn lợi dụng tinh lực đầu cơ trục lợi, những trong nội tâm Chu Dật Phàm cũng tinh tường. Tài hoa của Trình Cung hắn không bì nổi.
Hắn hẳn là tú tài, hiện tại mình hẳn là binh a, nhưng thật để cho Chu Dật Phàm nói chuyện với Trình Cung như vậy, thật đ úng là Chu Dật Phàm không nói được.
- Đại thiếu quả nhiên vẫn kiên trì loại phong cách nói chuyện đặc biệt này, không sai, ta thừa nhận không cóýđịnh diệt sát hai nghìn người này, là vì bây giờ chưa muốn khai chiến với Trình gia các ngươi. Lam Vân đế quốc nhìn như cường đại, kỳ thật sớm đãđến con đường cuối cùng, điểm này rất nhiều người đã biết, trong đ ó cất dấu một thiên đại bí mật, hiện tại tất cả thế lực cũng nhìn chằm chằm vào Nam Chiêm Bộ Châu. Hiện tại tác dụng của Trình gia ngươi rất mấu chốt, thậm chí có thể nói, là một cây rơm rạ cuối cùng đ è chết Lam Vân đế quốc, cho nên thời điểm này các thế lực lớn đều không muốn động tới Trình gia ngươi, ta cũng không muốn. Nếu như ngươi thực sự có bản lĩnh, đợi lúc Nam Chiêm Bộ Châu đại loạn, ta và ngươi tất cả bằng bản lĩnh, xem ai có thểđộc dẫn phong tao. Lúc này, chúng ta không cần phải phát sinh chuyện gì không thoải mái, ta cũng không muốn gặp lại người của ngươi đến Tây Chu hành tỉnh ta nháo sự.
Chu Dật Phàm phát hiện, hết thảy chuẩn bịđều là uổng phí, đối mặt với Trình Cung, ngươi chuẩn bị vĩnh viễn là vô dụng, hắn hít một hơi thật sâu, trực tiếp nói rõ ýđồ của mình.
Một hồi vốn nên thật là cao đoan, tương lai thậm chí là cuộc đối thoại quyết sách cuối cùng của cả Nam Chiêm Bộ Châu lại bị biến thành không chịu được như thế. Đã như vậy, Chu Dật Phàm cũng không muốn nói thêm điều gì khác nữa, nguyên bản còn muốn ôn chuyện cũ một chút, phát triển biến hóa và kinh nghiệm, đồng thời nói chuyện hợp tác trước khi quyết đấu, hiện tại hắn đã hoàn toàn không có tâm tình kia.
Trang bức, lại giả trang bức với lão tử, ta cho ngươi ra vẻ đ áng thương.
Thời điểm Trình Cung đểđ ám người Bạch Khải Nguyên chia hai đường động thủ, Trình Cung tiếp cận xung quanh Chu Dật Phàm, đã cảm nhận được vài cổ lực lượng cường đại. Nguyên bản hắn phát hiện Chu Dật Phàm, liền định trực tiếp động thủ trước khống chế hắn, nhưng Trình Cung lại phát hiện lực lượng trên người Chu Dật Phàm này, ngay cả thần niệm của mình cũng không có biện pháp tra ra sâu cạn.
Nói cách khác, nếu như trên người Chu Dật Phàm này không có pháp bảo che dấu lực lượng thì lực lượng của hắn đãđạt đến Nhân Anh Kỳ.

Ở Nam Chiêm Bộ Châu, thần tiên lục địa đối với chín thành chín người mà nói chính là tồn tại giống như thần. Cao cao tại thượng, không thể siêu việt, cho dùđối với một ít môn phái cường đại, có một thần tiên lục địa cũng có thể làm cho môn phái này sừng sững nghìn năm, thành một môn phái cường đại, giống như La Phù Kiếm Phái vậy. Cũng chỉ có tồn tại như Phong Vân Kiếm Tông, Nguyên Thủy Ma Tông, Nam Cương Thần Giáo mới có tồn tại vượt qua thần tiên lục địa, thần tiên lục địa mới không còn là hiếm thấy, đương nhiên, người thường cũng sẽ không biết sự hiện hữu của bọn hắn.
Ở Nam Chiêm Bộ Châu, Thoát Tục Kỳ muốn đạt tới thần tiên lục địa, điều này là gian nan bực nào, nhìn trăm vạn Liệp yêu giả ở Nam Hoang, nhìn toàn bộ đại lục trăm năm sinh ra vô số Thoát Tục Kỳ, nhưng cuối cùng có bao nhiêu người có thểđột phá.
Tuy trước kia phát hiện Chu Dật Phàm này một mực ẩn tàng, nhưng không nghĩ tới hắn che dấu sâu như thế này, kháo, cho dù hiện tại Vũ Thân Vương cũng không đạt tới thần tiên lục địa a. Trong nội tâm Trình Cung có chút ngoài ý muốn, nhưng còn xa mới tới tình trạng khiếp sợ, sợ hãi than, dùng kinh nghiệm vàánh mắt kiếp trước của hắn, chuyện thế này cũng không đ áng là gì. Huống chi hiện tại cho dù hắn không có Huyết Y Lão Tổ trợ giúp cũng có sức đ ánh một trận với thần tiên lục địa.
Hắn nghĩ chính là, đã không có biện pháp khống chếđược Chu Dật Phàm, vậy trước tiên nhìn xem người này muốn làm gì, đến khi hắn muốn trang bức với mình, đ ó tuyệt đối là chuyện không thể nào.
- Ngươi nói cái khác đều không dùng được.
Trình Cung chỉ chỉ kỵ binh phía dưới nói:
- Hiện tại ta chính là mang người đi cướp bóc, ngươi có biết cái gì gọi là cướp bóc hay không, hiện tại bản Đại thiếu con mẹ nóđược phong làm Bách Chiến Hầu. Đám hỗn đản kia còn dám phong tỏa lão tử, nếu ngươi nhớ tình nghĩa lúc trước, trợ giúp một chút, vậy thì bản Đại thiếu sẽ bị bức đến loại tình trạng này sao. Hiện tại bản Đại thiếu đi ra cướp bóc, như vậy nhất định phải được đủ vật tư, nếu không bản Đại thiếu thà rằng cá chết lưới rách, con mẹ nó, hiện tại bản Đại thiếu sợ cái gì, dù sao cũng không đủ vật tư, Đại thiếu không có biện pháp xây Đan thành, không có biện pháp chống cự thú triều trăm năm, cuối cùng cũng là chết, chết trước cũng là chết, chết sau cũng là chết, còn không bằng trước liều cá chết lưới rách với các ngươi. Bây giờ bản Đại thiếu vẫn là câu nói kia, bản Đại thiếu là dẫn người đi ra cướp bóc, có hiểu cái gì gọi là cướp bóc hay không, không giao đồ vật ra chúng ta liều mạng.

A!
Chu Dật Phàm cũng trợn tròn mắt, thật sự trợn tròn mắt, hắn cho rằng hắn ở đếđô đãđược chứng kiến tất cả bản lĩnh của Trình Cung, kể cả kiêu ngạo, hoàn khố, vô lại… Của Trình Cung.
Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, hắn không hiểu Trình Đại thiếu.
Con mẹ nó, cướp bóc có thể cướp đến cảnh giới như vậy, có thể nói là, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận