Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

Bất quá Lưu Khôn không giống Lục Trưởng lão, hiển nhiên hắn khống chế việc thay đổi thân phận rất tốt, lúc này rất tập trung tinh thần nói.
Lời hắn nói khiến ba người Đoan Mộc Nhất Phong, Độc Trạch, Vô Ảnh rất thoải mái.
Địa vị của Đoan Mộc Nhất Phong rất cao, loại vỗ mông ngựa nào chưa từng nghe qua, công phu vỗ mông ngựa của Lưu Khôn kém nhiều so với các quan viên. Thế nhưng thân phận địa vị của Lưu Khôn và thân phận trưởng lão Nam Cương Thần giáo hoàn toàn khác nhau, hoàn cảnh lại càng khác nhau. Loại cảm giác thành tựu này, hoàn toàn không phải người vuốt mông ngựa bình thường có thể có.
Về phần hai vị Thái Thượng Trưởng Lão Độc Trạch và Vô Ảnh, thời gian bình thường thường bế quan, bình thường nhiều người sợ bọn họ, ít khi nghe đến, tự nhiên càng thêm thoải mái.
- Tiểu Khôn không tồi, Đoan Mộc sau này quản chuyện, cần phải giúp đỡ nhiều hơn.
Vô Ảnh rất thỏa mãn nói.
- Uhm, Tiểu Khôn rất nỗ lực.
Độc Trạch giống vậy nói.
- Độc Trạch huynh và Vô Ảnh huynh đều nói như vậy, tự nhiên ta sẽ chiếu cố nhiều hơn.
Đoan Mộc Nhât Phong biết thời thế, Lưu Khôn lập tức cảm kích liên lục. Thoáng chốc nói chuyện, đ ám người bọn họ đã tới trước cửa sơn cốc.
- Đứng lại, đi tiếp về phía trước ta sẽ lập tức đập chết các ngươi.
Nguyên bản từ phía xa xa nhìn trước sơn cốc toàn bộ đều là thực vật, đột nhiên truyền đến tiếng gầm rú, sau đ ó chỉ thấy một cự hán cầm Lang Nha Bổng thật lớn trong tay, dẫn theo hơn mười Man Nhân cường tráng xuất hiện tại cửa sơn cốc.
Hiển nhiên, cửa sơn cốc này có người bố trí trận pháp, hơn nữa còn rất danh tiếng, cho dù là ba người Đoan Mộc Nhất Phong, Độc Trạch và Vô Ảnh, nếu như không phải sớm biết đây chính là tổng bộ Man Thần Giáo, cũng không phát hiện điều gì dị thường.
Ầm!
Trong nháy mắt Đoan Mộc Nhất Phong bạo phát lực lượng mạnh mẽ, uy áp khiến đ ám man nhân phía trước liên tục lui về phía sau.
- Giáo chủ Nam Cương Thần Giáo Đoan Mộc Nhất Phong cầu kiến Man Thần Man Thần Giáo.
Lực lượng của Đoan Mộc Nhât Phong, đây chính là pháp lực ngưng tụ với thần thông phát sinh, hơn nữa trực tiếp bao phủ toàn bộ sơn cốc, cho dù tồn tại trận pháp cách âm, phần lớn đều có thể xuyên thấu.
Man nhân quả nhiên không giống với những người khác, nếu là thủ vệ của các môn phái khác gặp phải tình cảnh như vậy ắt sẽ ngăn cản hoặc là nổi giận động thủ, nhưng người Man Thần Giáo trước lực lượng cường đại của Đoan Mộc Nhất Phong, dĩ nhiên trực tiếp lùi lại phía sau, sau đ ó không trung trống rỗng xuất hiện một mảnh rung động, tiếp đến bọn họ đều biến mất trong đ ó.
Trong nháy mắt, nguyên khí rung động, trận pháp vừa nãy man nhân tiến vào thoáng chốc biến mất, liếc mắt nhìncó thể thấy được toàn bộ tòa kiến trúc thật lớn trong sơn cốc, tất cả man nhân bên trong đều bận rộn qua lại.
Sau đ ó quang mang chớp động, vài người trên không trung rất nhanh bay tới, người dẫn đầu cầm trong tay một cây trượng bằng gỗ, thân thể cao to nhất đ ám người. Hắn mặc kiện y phục trang trí hoa văn giống như trên trượng gỗ trong tay hắn, tuổi tác không quá lớn, dáng vẻ lại trầm ổn phi thường. So với man nhân khác, khiến người ta cảm giác trí tuệ hơn.
Tuy Đoan Mộc Nhất Phong lần đầu tiên trông thấy, nhưng dựa theo tư liệu của Nam Cương Thần Giáo sớm biết, người này hiện tại chính giáo chủ Man Thần Giáo Kình Sơn. Đây không phải tên của hắn, tên của hắn sớm đã bị mọi người quên lãng, tên này giống như danh hiệu anh hùng tại lục địa, nói rõ vũ dũng và lực lượng của hắn.
Ầm!
Kình Sơn đi tới phía trước, quyền trượng bằng gỗ thoạt nhìn nhẹ nhàng bình thường đập xuống mặt đất, mặt đất lập tức rung động:
- Ta đã nói với các ngươi, chuyện kia phải đợi, trước khi thần không triệu kiến, bất luận đ ám người hèn mọn nào không thể quấy nhiễu thần.
Cường đại, mạnh mẽ phi thường, Đoan Mộc Nhất Phong có thể cảm giác rất rõ ràng, chính mình tuyệt đối không phải đối thủ của giáo chủ Man Thần Giáo Kình Sơn này. Thế nhưng hắn nhìn Kình Sơn kiêu ngạo, mặc dù chính mình không phải đối thủ của hắn, nhưng chính mình thay mặt Nam Cương Thần giáo đến đây, không giống với lục trưởng lão tới trước kia.
- Ta làđại giáo chủ Nam Cương Thần Giáo Đoan Mộc Nhất Phong, hiện tại ta muốn gặp Man Thần của các ngươi.
- Càn rỡ, há các ngươi muốn gặp thần là có thể gặp, lập tức rời đi.
Kình Sơn vừa nghe Đoan Mộc Nhất Phong nói liền nổi giận, pháp lực trong thân thể rung động, bất cứ lúc nào cũng có thểđộng thủ.
Lưu Không bên cạnh vừa nhìn, sợ đến nổi không dám xuất đầu, tùy thời chuẩn bị chạy trốn. Man Thần Giáo này hiện tại hoàn toàn khác xưa, lục trưởng lão mỗi lần đến đều khách khách khí khí, nhẹ nhàng thương lượng.
- Người càn rỡ chính là ngươi, lẽ nào muốn bỏ qua cơ hội tốt của thần các ngươi sao? Nói ngươi biết, nếu như lần này ngươi không thông báo, mất cơ hội này, e là hắn đừng nghĩ hắn tìm được gìđ ó, người đầu tiên thần trong lòng các ngươi muốn nghiêm phạt chính là ngươi.
Tuy Đoan Mộc Nhất Phong có thể cảm giác được Kinh Sơn vô cùng cường hãn, lại đứng tại cửa Man Thần Giáo, nhưng lúc này hắn phải biểu hiện chính mình thân là tổng đốc năm tỉnh Tây Nam, bộc phát khí thể thái thượng trưởng lão, đại giáo chủ của Nam Cương Thần Giáo.
- Tiểu oa nhi, ngươi biết ta đang tìm cái gì sao? Qua đây đi.
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một đ ám hào quang, trong nháy mắt lộ rõ một bàn tay to lớn, không đợi Đoan Mộc Nhất Phong, Độc Trạch, Vô Ảnh phản ứng, trực tiếp bắt Đoan Mộc Nhất Phong vào trong đ ó, giống như một người nắm lấy một con kiến cường tráng, hoàn toàn khiến Đoan Mộc Nhất Phong vốn đã sẵn sàng chiến đấu, ngay cả cơ hội giãy dụa phản kháng cũng không có, trực tiếp bị bắt tiến vào, biến mất trong đ ó.
Kình Sơn với mấy vị phó giáo chủ phía sau vừa rồi còn hung hung hãn hãn, cũng với toàn bộ man nhân trong sơn cốc cảm nhận được cổ khí tức kia, lúc này lập tức quỳ xuống, dập đầu bái lạy.
Còn đ ám người Độc Trạch, Vô Ảnh, Lưu Khôn ngây ngốc tại chỗ, giờ khắc này trên người bọn họ ướt đẫm mồ hôi, lúc này rốt cục bọn họ minh bạch tại sao giáo chủ đời trước nói như vậy, vì sao Man Thần Giáo sánh ngang với Nam Cương Thần Giáo, Phong Vân Kiếm Tông, Nguyên Thủy Ma Tông, thật quá kinh khủng. Đoan Mộc Nhất Phong gần tiếp cận Thần tiên lục địa Nhân Anh Kỳ đỉnh phong a, cái này cũng thật quá kinh khủng đi, rốt cục bàn tay to lớn kia là ai, lẽ nào là thần thật?
* * * * *
Để hai người Túy Miêu, Bàn Tử quen thuộc lực lượng bản thân, cũng để Sắc Quỷ có cơ hội tôi luyện, bốn người Trình Cung trải qua tròn bảy ngày mới chạy tới chân Nam Long Sơn Mạch.
Mấy ngày này Túy Miêu và Bàn Tửđối với việc vận dụng lực lượng trong tay đã bước vào cảnh giới mới, còn Sắc Quỷ liên tục trải qua ác chiến, tiếp đến được bổ sung nguyên dịch, Chuyển Sinh đan, lực lượng lại được tăng cao lần nữa, hiện nay đãđạt tới Thoát Tục Kỳ tầng thứ sáu.
Nguyên bản loại tăng cao này đã có thể nói quá kinh khủng, nhưng có Bàn Tử bên cạnh chọc giận, hắn muốn hài lòng cũng không thể hài lòng nổi.
- Ta kháo, khí tức thật mạnh, cẩn thận chút, đừng bị phát hiện.
Đột nhiên tất cả mọi người cảm thụ được cách nơi này hơn mười dặm, tồn tại hai cổ khí tức cường đại, sau đ óđột nhiên một cổ tiêu thất, nhưng đ ám người Bàn Tử, Túy Miêu, Sắc Quỷ đều biết tiến vào nơi nguy hiểm này cần phải rất cẩn thận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui