- Đến a, ai sợ ai.
Thực lực của Bàn Tử hiện nay tăng vọt, trải qua luân phiên huyết chiến, lúc này lòng tin dâng trào.
Còn Túy Miêu bộc phát sát khí toàn thân, Tử Kim Bàn Long Thương trong tay hắn không ngừng xoay tròn. Chỉ có Sắc Quỷ rất nhàn nhã dạo chơi, bởi vì lần này đại thiếu tới đây rõ ràng không phải gây chiến tranh, đã như vậy, đại thiếu kia khẳng định có cách.
- Khoan đã, để ta nói dựđịnh của chính mình.
Trình Cung phẩy tay, khiến đ ám người Tạp Lỗ phía sau Kình Sơn đang định động thủ thoáng chốc dừng lại.
Ta kháo, thực sự nghe lời, như vậy cũng được? Đám người Bàn Tử, Sắc Quỷ đối mặt nhìn nhau, trong lòng nói những man nhân này quáđơn giản.
Xung quanh nơi thần nghỉ chân, Kình Sơn không giống như trước cửa Man Thần Giáo, rất cẩn thận nhìn Trình Cung:
- Ngươi còn lời gì muốn nói?
- Có gì muốn nói cũng không phải nói với ngươi, ta lần này tới đây tìm thần của các ngươi, nói chuyện với hắn một chút.
Trình Cung tùy ý nói, hình như đang nói với hài tử nhà hàng xóm, gọi người lớn nhà các ngươi đi ra ta nói nói vài chuyện với hắn.
Kình Sơn vừa nghe con mắt liền trừng lớn, trong lòng kỳ quái đây là làm sao vậy, vì sao ngày hôm nay ai cũng nói muốn tìm thần.
Thường ngày thần đều bế quan, sẽ không đểý tới chuyện thế tục, cho nên Đoan Mộc Nhất Phong nói, Kình Sơn trực tiếp cự tuyệt, hơn nữa Đoan Mộc Nhất Phong biểu hiện có chút kiên trì, hắn liền giận tím mặt. Nhưng tình huống hiện tại lại khác, thần lúc này đang nói chuyện với Đoan Mộc Nhất Phong, mà Trình Cung này lại nắm giữ lệnh bài Man Thần, rất khả năng có chút quan hệ với thần.
Xét theo tình hình hiện nay, giáo chủ Man Thần Giáo Kình Sơn cân nhắc gật đầu. Thời gian bình thường không được thần triệu kiến, trừ phi gặp phải chuyện tình diệt giáo, bằng không bọn họ không thể kinh động thần, nhưng tình huống hiện tại có chút đặc thù, cũng biết thần đang xử lý chuyện gìđ ó, cho nên Kình Sơn chậm rãi nhắm mắt lại.
Theo pháp lực của hắn vận chuyển, mộc trượng trên tay hắn bắt đầu lay động, một đạo lực lượng đặc biệt trong nháy mắt sản sinh.
- Thông Tiên Mộc, kháo, chẳng trách Man Thần Giáo này có thể không để mắt tới Nam Cương Thần Giáo, đặt chân tới Nam Hoang này, trở thành thế lực sánh ngang Nam Cương Thần Giáo, Nguyên Thủy Ma Tông, Vân Kiếm Tông, tiểu gia hỏa này còn thông minh hơn so với chính mình, dĩ nhiên trộm được thứ tốt như vậy. Đồ chơi này so với đạo khí còn kém một chút, nhưng chíít năng lực tương đương với linh khí tuyệt phẩm, cho dù làĐịa Anh, đại đa số cũng không nhất định có thứ như vậy, thế nhưng giáo chủ Man Thần Giáo Kình Sơn lại sở hữu.
Cho dù là giáo chủ Nam Cương Thần Giáo tới, chỉ biết quyền trượng trong tay Kình Sơn không bình thường, không biết đây là thứ gì, nhưng làm sao có thể giấu được Trình Cung, bởi vì Thông Tiên Mộc này đã trải qua cải tạo, bình thường Trình Cung không thể nhận ra, nhưng khi Kình Sơn sử dụng Trình Cung lập tức phân biệt rõ.
Thế này thực tốt, độ chắc chắn có thể so với linh khí tuyệt phẩm, quan trong là có thể trợ giúp khôi phục pháp lực, bởi vì bản thân nó hấp thụ nguyên khí, có công hiệu chiết xuất nguyên khí, hơn nữa có có thể tăng tốc độ ngưng tụ nguyên khí. Có thể nói, chỉ cần có pháp bảo Thông Tiên Mộc này trong tay, dưới Thiên Anh chỉ cần không thi triển pháp lực thần thông là có thể tùy ý bổ sung.
Tùy rằng không thể so sánh được với không gian ngoại đỉnh Trình Cung sở hữu, trong không gian ngoại đỉnh có nguyên dịch khổng lồ, rất nhiều Chuyển Sinh đan, tuy chưa thể so sánh với tồn tại cao cấp, nhưng cũng là tương đối nghịch thiên. Bởi vì thân thể, thần niệm Trình Cung vượt xa cùng cấp, lực lượng càng cường đại, hơn nữa hắn hoàn toàn khống chế Huyết Y lão tổ, có thể lực lượng khiêu chiến vượt cấp bậc.
Đổi một người khác, nếu như có thể khiến lực lượng của bản thân cuồn cuộn không ngừng đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi, mà chỉ cần thông tiên mộc đã có hiệu quả như vậy.
Thông Tiên Mộc này truyền từ thời thượng cổ, chíít gần vạn năm nay không ai nghe nói qua, chỉ Thần Mộc Giáo còn nắm giữ một chút bí quyết tu luyện, Trình Cung còn nhớ rõ một lần sau cùng đi tới Thần Mộc Giáo, hình như mang theo tiểu tử kia. Lúc đ ó Vạn Mộc Đạo Tôn có cầu Trình Cung, không ngờ khi Trình Cung đi, chính nội bộ Thần Mộc Giáo xuất hiện một vài vấn đề, Trình Cung lúc đ ó tiện thể giúp một chút, bất quá những thứ Thần Mộc Giáo có lúc đ óđối với Trình Cung thực sự chướng mắt.
Tuy Thông Tiên Mộc này tốt, nhưng lúc đ ó không có bất cứ tác dụng gìđối với Trình Cung, mà Thông Tiên Mộc này lại là thứđặc biệt của Thần Mộc Giáo, chính vì dựa vào Thông Tiên Mộc tổ tiên bọn họ lưu lại, bọn họ có thể trở thành môn phái bài danh trước ba trong thập đại đạo môn.
Đạt tới trình độ như Trình Cung kiếp trước, tự nhiên sẽ không coi trọng Thông Tiên Mộc này, thế nhưng hiện tại Trình Cung vừa nhìn lại rất động tâm.
- Uh, vì sao hắn chằm chằm nhìn thánh trượng thần ban cho trong tay chính mình, lẽ nào hắn biết chỗ thần diệu của thánh trượng này?
Thấy Trình Cung chằm chằm nhìn thánh trượng trong tay chính mình, Kình Sơn cảm giác bất an. Bởi vì hắn hiểu biết không ít về Trình đại thiếu này, tuyệt đối không phải người tốt, nghe nói tại Vân Ca Thành, mọi thứ hắn muốn khẳng định không trốn thoát, lẽ nào hắn chủ ý cướp thánh trượng của chính mình?
Trong lòng nghĩ, Kình Sơn nắm thánh trượng trong tay càng thêm chặt hơn, đồng thời vừa liên hệ với thần, vừa cẩn thận đề phòng nhìn Trình Cung, sợ hắn động thủ đoạt bảo vật.
Vừa nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng Trình Cung trực tiếp mắng, kháo, cho dù là bản đại thiếu hiện tại cũng không coi thứ này quá mức hiếm lạ, cũng không phải yêu thú triều trăm năm sắp xảy ra, hiện nay chính mình lại để Man Ngưu Vương Lý Hằng và Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi đề cao tới cấp bậc Thần tiên lục địa. Chỗ tốt chính là khi chính mình có chuyện cần rời đi có thể yên tâm, Đan Thành an toàn hơn rất nhiều, nhưng chỗ hỏng chính là, yêu thú triều trăm năm bọn họ không thể tham dự, chíít không có biện pháp động thủ đối với yêu thú vô cùng vô tận dưới quyền yêu vương kia.
Không biện pháp, hiện tại gia nghiệp có chút cồng kềnh, phải suy nghĩ, đồ chơi này nếu là trước đây có lẽ Trình Cung không muốn, nhưng hiện tại phải suy nghĩ vì thuộc hạ. Nhưng hắn đột nhiên thấy thứ này nhớ tới kiếp trước, nghĩđến cố nhân, về phần cướp giật nhỏ nhặt này hắn còn không buồn đi làm.
Không phải nhân phẩm cao thượng, tuy thứ này khiến hắn động tâm, nhưng còn chưa đ áng để hắn tốn sức cướp giật.
* * * * * *
Lúc này tại một cung điện thật lớn, cao tới hai trăm mét, hoàn toàn không kém so với những ngọn núi xung quanh, Đoan Mộc Nhất Phong cẩn thận đứng một bên nhìn người khổng lồ xa xa.
Đây chính là người khổng lồ thực sự, hoàn toàn khác nhưng man nhân khác, man nhân cao lớn cho dù là giáo chủ Man Thần Giáo Kình Sơn đạt tới Nhân Kỳ Anh đỉnh phong cũng không vượt quá mười thước. Nhưng người trước mắt hoàn toàn khác, tại cung điện khổng lồ cao tới hai trăm thước này, nếu như hắn đứng lên trông giống như người bình thường cao một mét tám trong gian phòng cao hơn ba mét, mọi thứ ở đây đều khổng lồ như vậy.