Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

Nguyên bản trong tưởng tượng của hắn, một lão bằng hữu của hắn làm thần linh, bất quá dựa vào lực lượng cường đại khống chế man nhân, hình như không phải đơn giản như vậy, nhưng người này thực sự thành kính tới cực điểm.
Loại thành kính này, chỉ có tại giáo phái kinh doanh mấy nghìn năm mới có thể thấy, tuyệt đối chỉ là tín đồ thành tín nhất mới có thể như vậy.
Mẹ kiếp! Thực sự thần kỳ, thực muốn hỏi, hắn làm thế nào mới có thểđược.
Nhìn tràng cảnh bên ngoài, đang trong cung điện khổng lồ, Đoan Mộc Nhất Phong đứng dưới chân Man Thần rất nhanh lồi con ngươi ra ngoài, chuyện này... Quá…
Tại sao có thể như vậy, nguyên bản nhìn Kình Sơn kia phải xuất thủ đ ánh chết Trình Cung, hơn nữa chính là Man Thân đích thân hạ lệnh, nhưng vì sao đột nhiên Man Thần đả thương thuộc hạ của chính mình, hơn nữa tâm tình còn trở nên không giống lúc trước.
- Man Thần, Trình Cung này bất kính với người, vả lại lúc trước chúng ta đãđ àm phán...
Đoan Mộc Nhất Phong biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện, hắn muốn mau chóng nói chuyện với Man Thần, chíít muốn lý giải rốt cuộc chuyện gìđang xảy ra.
Nhưng hiện tại hai mắt hắn đen kịt, căn bản không biết rõ rốt cuộc chuyện gìđang xảy ra.
Mẹ kiếp, vừa nãy rõ ràng nói chuyện rất tốt, tại sao đột nhiên biến sắc, man nhân đ úng là man nhân, thờ phụng Man Thần ngu xuẩn, thật không biết trong đầu hắn rốt cục suy nghĩ cái gì.
Hơn nữa chính mình nắm được nhược điểm của hắn, biết hắn kỳ thực khống chế những man nhân này là có mục đích, đang tìm thứ gìđ ó, dưới tình hình này tại sao hắn đột nhiên thay đổi, trở mặt nhanh như vậy.
- Hắn chính là người ngươi muốn giết?
Hình ảnh Trình Cung hiện trên ngón tay của Man Thần.
- Chính là hắn, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng một chút, rất có thể là...
Đoan Mộc Nhất Phong gật đầu, sau đ ó muốn dựa vào tài ăn nói kết giao với Man Thần.
- Cút!
Đột nhiên, Man Thần gầm lớn, bàn chân to lớn trực tiếp đ á về phía Đoan Mộc Nhất Phong.
Đoan Mộc Nhất Phong liền cảm giác lực lượng cường đại giống như ngọn núi lớn đ ánh về phía chính mình, trong nháy mắt hắn vận dụng pháp bảo hộ thân, pháp lực phòng ngự hoàn toàn triển khai. Lực lượng này thật lớn, tốc độ lại kinh người, hắn muốn tránh né cũng không được, chỉ có thể mạnh mẽ hợp hai tay chắn trước ngực.
Bịch, bịch!
Trong nháy mắt Đoan Mộc Nhất Phong hóa thành đạo lưu tinh, trực tiếp đụng tới đỉnh cung điện, vượt qua trận pháp bay về phía xa xa, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.
Một cước đ á bay Đoan Mộc Nhất Phong, Man Thần lắc lư cái đầu, sau đ ó khoát tay trực tiếp đưa tay giống như đối phó với Đoan Mộc Nhất Phong, bắt hắn qua đây. Thực ra lực lượng bản thân hắn không cường đại đến mức vượt qua không trung bắt người, nhưng chỉ cần nơi tồn tại Thông Thiên Mộc, cộng thêm trận pháp chính mình sắp xếp, trong phạm vi nhất định có thể làm được điểm ấy, nhưng sau đ ó hắn lại do dự.
- Dẫn bọn họ tới... Không đ úng, mời bọn họ đến.
Man Thần suy nghĩ một lúc, lúc này mới hạ lệnh đối với đ ám người Kình Sơn đang bái lạy kia.
Đối với đ ám người Kình Sơn mà nói, Man Thần giận dữ giống như trời sập xuống, hiện tại Man Thần rốt cục hạ lệnh, bọn họ như được đại xá. Kình Sơn mặc kệ thương thế trên mình, vội vàng đứng dậy đích thân dẫn Trình Cung tiến vào bên trong.
Tầng tầng trận pháp bên ngoài lúc này mở ra, sau đ ó tầng tầng đ óng lại.
- Ta kháo, quá huyền diệu, trận pháp cường đại như vậy?
Bàn Tử vừa tiến vào, lập tức cảm thán nói.
- Cường đại cái rắm, 80% là che giấu, trận pháp phòng ngự thực sự tiêu hao rất nhiều lực lượng, thứđ ó không dùng tới một phần nhỏ. Nhưng trận pháp này bố trí rối tinh rối mù, rắc rưởi muốn chết. Hoàn toàn chỉ dùng đạo khíđ ánh muỗi, lãng phí, xa hoa tới cực điểm, dĩ nhiên không chút tiến bộ, trận pháp ngu ngốc thật chẳng ra sao.
Trình Cung thuận miệng nói.
- Đại thiếu đ òi hỏi quá cao, ta cảm giác rất tốt, nếu như ngày nào đ óĐổ Thần Phủ ta có thể có trận pháp như vậy thì quá ngưu.
Bàn Tử cười hi hi nói.
Bọn họ tùy ý nói, nhưng Man Thân trong cung điện đang ngồi không yên, thậm chí còn trực tiếp đứng lên đi qua đi lại. Dựa vào Thông Tiên Mộc trong tay Kình Sơn cộng thêm pháp thuật đặc biệt, hắn có thể thấy đ ám người Trình Cung đang đi tới, cũng có thể nghe thấy bọn họ trò chuyện.
Khi nghe Trình Cung nói trận pháp ngu ngốc, hắn thiếu chút nữa lao tới, trạng thái thân thể có chút điên cuồng, nếu như lúc này có người khác thấy vị thần cao hơn trăm thước, cao nhất trong mắt man nhân biểu hiện như vậy, e là vô cùng kinh hãi.
Thế nhưng lúc này Man Thần không đểý quá nhiều, vòđầu bứt tai, hưng phấn, sốt ruột, tiếp đến là sợ hãi và lo lắng không gì sánh được, hoàn toàn là bộ dáng không biết nên làm gì bây giờ.
Mượn pháp thuật đặc biệt trên Thông Tiên Mộc, hắn liên tục nhìn Trình Cung, nghe Trình Cung nói luôn luôn cảm giác rất quen thuộc, nhưng người này khác người trong lòng hắn mong nhớ khá xa.
Mặc dù tầng tầng trận pháp không có bất cứ vật gì cản trở, nhưng muốn bay qua dưới tình huống như vậy quả thực rất khó, chỉ có thể trực tiếp đi qua. Một mạch đi năm sáu dặm đường, lúc này mới lướt qua toàn bộ trận pháp, trước mắt xuất hiện một sơn cốc thật lớn, xung quanh đều là tiểu sơn không cao, bên trên đủ loại cỏ cây tươi tốt. Hơn nữa nguyên khí tràn nhập, cỏ cây trên núi không giống như cỏ cây bình thường, tản ra nguyên khí cường đại, toàn bộ sơn cốc bị một cổ lực lượng vây khốn, nguyên khí ngưng tụ mà không tiêu tan.
Tuy không phải lần đầu tiên Kình Sơn đến đây, nhưng lúc tiến vào, trong lòng vẫn kích động vô cùng, đầu tiên lạy ba trăm linh chín lạy, bấy giờ mới tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, tại nơi rất xa trong sơn cốc có thể thấy cung điên rộng lớn không khác sơn cốc là bao.
- Ta kháo, đây là cung điện loại gì, sẽ không thực sự có thần bên trong đấy chứ?
Bàn Tử trừng mắt nhìn cung cao lớn giống như ngọn núi, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng. Trên thực tế, cho dù kiến trúc cao nhất đế quốc Vân Lam cũng không cao tới mức này, bởi vì hoàn toàn không cần phải như vậy.
- Đây là nơi thần sống, ngươi chúý tới ngôn từ của chính mình...
Dáng vẻ Kình Sơn tiều tụy, vô cùng bất mãn đối với lời nói của Bàn Tử, nếu không phải Man Thần muốn gặp bọn họ, hắn sẽ không chỉ nhắc nhở.
- Cắt.
Bàn Tử nhìn hắn bằng nửa con mắt, sau đ ó nhìn về phía Trình Cung. Tuy bọn họ không hỏi, nhưng đã nhận thấy hình như đại thiếu quan hệ mật thiết với thần linh này, bằng không vì sao có thể nói mấy câu như vậy.
- Ahaaa...
Trình Cung cười nói:
- Tý nữa ngươi sẽ hiểu.
Từ phía xa xa nhìn tòa cung điện thật lớn, tới khi thực sự tiếp cận, đ ám người Bàn Tử, Túy Miêu, Sắc Quỷ đều chấn động. Mẹ nó, cung điện cao hơn hai trăm mét, đồ vật bên trong đều cao hơn mười mét dài trên trăm mét, người đứng tại nơi này cảm giác vô cùng nhỏ bé. Hơn nữa, từ lối vào đến nơi này dài hơn mười dặm, chỗ này không tồn tại nhiều trận pháp, cho dù không thể bay cũng có thể tăng tốc, hơn mười dặm đối với bọn họ bất quá chỉ thoáng chốc có thểđi đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui