Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

- Dựa vào việc này tìm đến... Vậy thời gian trước...
Tiểu Phong Tửđột nhiên trừng mắt, nhớ tới chút thời gian trước kia hắn đột nhiên cảm thụ được cổ thần niệm tra xét nơi chính mình ở.
Trình Cung gật đầu:
- Đúng vậy, chính là ta, nếu vận khí ta không tốt, suýt nữa đã bị Tiên Thiên linh quang của ngươi hòa tan.
Vừa nghe Trình Cung nói lời này, Tiểu Phong Tử Linh Phong với thân thể cao sáu mét khẽ đứng thẳng, bàn tay hắn nắm chặt, trong mắt bộc phát lửa giận kinh người. Lửa giận này chính là giận chính mình, giận chính mình thiếu chút nữa xúc phạm tới tình mệnh của ân chủ, không có ân chủ sẽ không có chính mình hiện tại. Hơn nữa từ trước đến nay Trình Cung chưa bao giờ coi hắn là tiểu bối, cảm tình của hai người đặc biệt tốt, hắn muốn quanh năm suốt tháng theo Trình Cung, nhưng bởi vì Trình Cung lúc đ ó muốn đột phá không thể mang theo hắn, Tiểu Phong Tử biết ơn giống như một vài người khác chịu ân huệ của Trình Cung, tôn Trình Cung làm ân chủ.
Chủ có nghĩa là chủ nhân, hiện tại hắn liếc mắt có thể nhận thấy lực lượng trong thân thể Trình Cung rất yếu, yếu phi thường, hắn thực không ngờ Trình Cung làm sao có thể tiếp được Tiên Thiên linh quang của chính mình, tuy rằng chính mình không vận dụng toàn lực thi triển đạo Tiên Thiên linh quang kia. Nhưng, nếu như đạo Tiên Thiên linh quang kia xúc phạm tới ân chủ, chính mình cho dù chêt vạn lần cũng không chuộc hết tội ah, cho nên Tiểu Phong Tử càng cảm giác hối hận, phẫn nộ.
Còn chuyện chính mình cùng người khác trao đổi sát hại ân chủ như thế này, trong thân thể bộc phát loại điên cuồng, một cổ lực lượng trong thân thể hắn để nhãn thần hắn trong nháy mắt tiến vào trạng thái điên cuồng, hai tay hắn nắm chặt oanh kích đ ánh vào đầu chính mình.
- Tiểu Phong Tử, ngươi lại nổi điên? Không phải ta vẫn rất tốt đứng tại nơi này sao? Nếu như ngươi cảm giác chính mình phạm sai lầm, chốc nữa ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi phải sửa sai như thế nào, phạt người thế nào là ta định đoạt, hiện tại ta còn phải nói chuyện với ngươi, không chế chính mình một chút.
Trình Cung thoạt nhìn thấy Tiểu Phong Tử tiến vào trạng thái điên cuồng, Trình Cung vội vàng quát kêu hắn ngừng lại. Trình Cung biết trên thế giới này chỉ có chính mình nói mới có tác dụng đối với Tiểu Phong Tử.
Một khi Tiểu Phong Tử hoàn toàn phẫn nộ hoặc bị kích thích, hoặc là thời gian chiến đấu kịch liệt đều tiến vào trạng thái điên cuồng. Trình Cung đã từng nghiên cứu rất nhiều, sau lại phát hiện hắn tiến vào trạng thái điên cuồng cũng không mất bản tính, không phải loại tùy ý bạo phát đã thương người khác, ngược lại thân thể, lực lượng của hắn đều biến hóa tiến thêm một bước.
Trình Cung tra cứu rất nhiều tư liệu thượng cổ, nhưng bởi vì quá mức xa xưa, căn bản không có tư liệu ghi chép lại phương diện này đối với Cự Linh Tộc.
Nhưng Trình Cung trải qua nhiều năm nghiên cứu, phát hiện loại điên cuồng này tuyệt đối không phải đến từ huyết mạch Cự Linh Tộc, tựa hồ trong cơ thể hắn ẩn chứa một cổ huyết mạch đặc biệt khác. Trình Cung nghĩ tới mẫu thân Tiểu Phong Tử, bởi vì mẫu thân Tiểu Phong Tử có thể một sinh hài tử như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường, còn cổ lực lượng đặc biệt kia có thể khiến huyết mạch Cự Linh Tộc của Tiểu Phong Tử từ từ thức tỉnh, có thể nghĩđược nàng có bao nhiêu cường đại.
Tuy lực lượng điên cuồng này không để Tiểu Phong Tử mất lý trí, hơn nữa còn trở thành con bài chưa lật của hắn. Chỉ khi nào tiến vào trạng thái điên cuồng, hắn làm việc thực sự rất điên cuồng, Trình Cung trông thấy Tiểu Phong Tử lúc này muốn động thủ với chính bản thân Tiểu Phong Tử, vội vàng quát ngừng lại.
Tiểu Phong Tử thở hổn hển, một hồi lâu mới khống chếđược chính mình, sau đ ó hổ thẹn không gì sánh được nhìn Trình Cung:
- Ân chủ, người đoạt xá hay chuyển thế, tại sao hiện tại trở nên yếu như vậy. Nếu như bởi vì ta xúc phạm tới người, ta thực sự chết không chuộc hết tội. Nhiều năm như vậy, chỉ một lần duy nhất ân chủ cần người giúp đỡ tranh đoạt đệ nhất thần khí Cửu Châu Hư Không Âm Dương Đỉnh, ta lại không thể tận lực, căn bản chưa tới gần, mới ở bên ngoài đã bị thương, hiện tại lại như vậy... Ta... Ta thực sự là một phế vật.
Bịch bịch bịch bịch...
Mặt khác, tuy rằng cổ huyết mạch điên cuồng trong cơ thể Tiểu Phong Tử không chếđược, nhưng trong lòng hối hận và hổ thẹn chỉ nhiều không ít, tức giận chính mình dùng sức nắm chặt tay đập vào đầu chính mình, nếu như ân chủ vì Tiên Thiên linh quang của chính mình bị thụ thương, mặc kệ ngộ thương hay thế nào đi nữa, hắn thực muốn khoét hai mắt chình mình. Không quan tâm huyết mạch Cự Linh Tộc gìđ ó, không quan tâm thiên phú thần thông gìđ ó, không quan tâm tới tương lai, đời này không chết hắn sống trên thế giới càng cảm thấy khó chịu.
- Được rồi. Có phải lực lượng của ta hiện tại không đủ cường đại, không nói được ngươi.
Sắc mặt Trình Cung trầm xuống, tạo lên bộ dáng tức giận.
- Không phải, ân chủ, ta cảm thấy rất khó chịu...
Tiểu Phong Tử vội vàng dừng lại, quả thực không biết làm thế nào cho phải.
Kháo, hài tử chính là hài tử, thân thể hài tử lớn hơn một chút thì cũng chưa thành thục. Trình Cung nhớ rất rõ, thời gian chính mình tranh đoạt Hư Không Âm Dương Đỉnh kia, hắn chỉ mới hơn năm mươi tuổi, tương đương với hai tử bình thường năm tuổi. Cho dù hắn vừa nói ở nơi này vài chục năm, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với hài tử mười một mười hai tuổi.
Có chút phương diện, hắn đã hoàn toàn không giống hài tử, nhưng có chút thời điểm có thể biểu hiện chưa trưởng thành.
- Ngươi ah, thực sự nghĩ ngươi đã trưởng thành hay giống một hài tử. Quả thực ngươi làm rất tốt, bất cứ kẻ nào gặp phải tình huống như vậy đều phản ứng giống ngươi, ngươi không biết không có tội. Hơn nữa, đừng nghĩ lực lượng của ta hiện tại rất yếu, nhưng Tiên Thiên linh quang của ngươi đạt tới trình độ loại này đều không gây tổn thương được ta. Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa. Hiện tại ta đang sưu tập những mảnh nhỏ của thần khíđệ nhất Cửu Châu Hư Không Âm Dương Đỉnh, mẹ kiếp, đời này ta muốn hoàn toàn nắm giữ Hư Không Âm Dương Đỉnh.
- Ân chủ, người tìm vật này...
Tiểu Phong Tử vừa nghe, lập từ gỡ xuống một mảnh nhỏ từ trên thân thể chính mình, trực tiếp đưa cho Trình Cung:
- Sau khi ta thụ thương, nhờ mảnh nhỏ này để huyết mạch trong cơ thể tình thuần hơn một chút, ngay cả cỗ huyết mạch điên cuồng cũng được đề cao không ít, nhưng sau đ ó lại không có hiệu quả gì. Nhưng ta biết thứ này không tầm thường, tại thời điểm ta giao thủ với Giáo chủ Nam Cương Thần Giáo, chính là nhờ mảnh nhỏ này đã cứu ta. Bởi vì khi mảnh nhỏ này trong cơ thể ta, ta cảm thụ được gần nơi này vẫn còn, cho nên ta luôn luôn tìm kiếm mảnh khác tại nơi này, bất quá nhiều năm nay vẫn không tìm được. Nếu ân chủ muốn tìm, cho dù ta ở nơi này một trăm năm, một nghìn năm, cho dù bay khắp Nam Chiêm Bộ Châu cũng phải tìm được những mảnh còn lại.
- Tiểu Phong Tử ngươi đôi khi đủ điên cuồng, chuyện này ngươi không cần quan tâm, ta tự có biện pháp trực tiếp tìm được. Một mảnh khác hẳn là tại Nam Cương Thần Giáo, chờ thời gian sau, chúng ta tiêu diệt Nam Cương Thần Giáo, tiện thể có thể lấy được mảnh kia.
Trình Cung không chút khách khí, trực tiếp tiếp nhận mảnh nhỏ từ chỗ Tiểu Phong Tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui