Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

- Đại thiếu, bây giờ chúng ta giết Hoàng đế, kế tiếp làm sao bây giờ, nếu không...
- Ngừng!
Trình Cung đưa tay chỉ Sắc Quỷ nói:
- Nếu như nói nữa, ta liền đẩy ngươi lên làm hoàng đế, đến lúc đó mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không cũng phải thành thành thật thật lên làm hoàng đế.
- Ah, ta không nói nữa.
Hai tay Sắc Quỷ dựng thẳng lên, làm tư thế đầu hàng:
- Nhưng cũng nên có biện pháp mới được a?
Oanh...
Nhưng vào lúc này, phía dưới truyền tới tiếng va chạm to lớn lần nữa, sau một khắc trên thân hai người Túy Miêu, Bàn Tử mang theo tổn thương, quần áo không chỉnh tề, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ vô cùng khoan khoái dễ chịu, đang hưng phấn bay tới.
- Giải quyết xong rồi, mẹ nó, toàn bộ đều giải quyết, không nghĩ tới hiện tại ca ca ta mãnh liệt như vậy, nhân sinh a, vạn nhất ngày nào đó ta không cẩn thận đứng ở đỉnh phong thì có thể phiền toái, cái kia há không phải tịch mịch chết người sao.

Bàn Tử vuốt Trảm Long Đao đã giết vài trăm người cũng không dính máu, vẻ mặt vô sỉ cảm khái nói.
- Từ giờ trở đi, mỗi ngày ta sẽ tìm ngươi khiêu chiến.
Tử Kim Bàn Long Thương trong tay Túy Miêu có chút di chuyển, hình Long trên thân thương giống như sống lại, lực lượng ngưng tụ thành khí thế, giương nanh múa vuốt về phía Bàn Tử.
- Ah...
Bàn Tử há lớn miệng, Túy Miêu nói chuyện sẽ không bao giờ nói giỡn, mỗi ngày bị Túy Miêu hành hạ, cũng không phải là tư vị tốt gì, tên này từ khi tiếp nhận Tiểu Phong Tử huấn luyện, đã càng ngày càng không bình thường.
- Ha ha...
Sắc Quỷ bị bộ dạng của Bàn Tử chọc cười, mặc dù trong tươi cười có nén đắng chát, bi thương như trước, nhưng ở cùng huynh đệ một chỗ, cuối cùng hắn cũng nở nụ cười.
- Biện pháp thì có rất nhiều.
Trình Cung cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Hoàng cung nói:
- Bàn Tử, lập tức để cho Bách Biến trở về gấp, bây giờ Lam Vân đế quốc không thích hợp có biến hóa khác, hơn nữa có rất nhiều đồ vật chúng ta còn có thể dùng, đúng rồi, Vương Cửu Giang đâu?
Nghe Trình Cung nói để cho Bách Biến trở về, hai mắt của ba người Bàn Tử, Sắc Quỷ, Túy Miêu đồng thời tỏa sáng, lập tức hiểu rõ Trình Cung có ý gì.
- Tên này so với ai khác đều gian hơn, dưới sự trợ giúp của chúng ta, ai cũng biết hắn là thái giám được Hoàng đế sủng nhất ái, bây giờ đã là đại nội tổng quản chính thức. Người này không ở chỗ này, bây giờ đang ở bên ngoài xử lý những chuyện khác, chuyện của Hoàng đế hắn toàn bộ hiểu rõ. Có hắn bên cạnh, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ lộ ra chân ngựa, cũng không ai hoài nghi, hơn nữa cũng không ai có cơ hội hoài nghi, cho dù Nhân Anh kỳ cũng sẽ không phát hiện, trừ khi lão tổ tông Chu gia hoặc là Vũ Thân Vương trở về.
Sắc Quỷ khẳng định nói.
- Cái kia chỉ là sự tình phía sau, bây giờ lập tức để cho Vương Cửu Giang phụ trách thông báo một số người, kể cả Nguyệt Minh thái tử của Phù Văn Tông hợp tác với Lam Vân đế quốc kia, nói cho hắn biết tin tức Hách Lộc, Thanh Triệt chết trận, đồng thời cũng âm thầm tuyên bố ra bên ngoài là đã khống chế được gia gia, các lực lượng che dấu khác của Trình gia bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng tạm thời tổn thất quá lớn, không dám di chuyển quân đoàn Bạo Hùng và quân đoàn Thiên Hồ.
Trình Cung nói xong, khóe miệng nổi lên nụ cười xấu xa:
- Đúng rồi, lại để cho bọn họ phái cao thủ tới, về phần phương diện khác cũng đừng có động tác quá lớn, chậm rãi mà làm.

- Tốt.
Sắc Quỷ một bên nghe Trình Cung nói, một bên đã ghi chép lại, Trình Cung nói xong hắn đã thả ra mấy cái Vân Cáp.
- Bàn Tử, nói như thế nào hoàng thất Lam Vân đế quốc cũng có cơ nghiệp mấy trăm năm, thứ tốt vẫn phải có một chút chỗ tốt. Đồ vật bên ngoài ngươi trước đừng nhúc nhích, về phần đồ vật hữu dụng giấu trong này thì thu toàn bộ, những thứ khác như một ít tài chính, đan dược, bảo bối, dược liệu… đều thu lại, đợi sau khi Bách Biến trở về, thời điểm hắn cần ngươi lại cho người âm thầm chuyển tới.
Bàn Tử nghe Trình đại thiếu nhắn nhủ nhiệm vụ này liền mừng rỡ không ngậm miệng được:
- Đại thiếu ngươi yên tâm, loại sự tình này ta thích nhất, ngoại trừ một ít đồ vật cần thiết, cả cọng lông ta cũng sẽ không cho lưu bọn hắn.
- Chuyện bên này cơ bản cứ như vậy, tạm thời Bàn Tử ở lại chờ Bách Biến trở về, rồi lại phối hợp gia gia và Tống gia gia an bài thỏa đáng chuyện bên này, hai người Túy Miêu và Sắc Quỷ mau chóng chạy về Đan thành, xem ý tứ của Nguyệt Minh thái tử thì đại loạn của Nam Chiêm Bộ Châu sẽ đến rất nhanh. Hơn nữa lần này ta từ Nam hoang tới, thấy yêu thú cơ hồ phô thiên cái địa, hơn nữa bên trong đã chấm dứt nội đấu, điều này chỉ sợ là dấu hiệu thú triều muốn bắt đầu, các ngươi mau trở về cùng Bạch thúc, Man Ngưu Vương Lý Hằng, Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi, cùng một chỗ ổn định lại tình huống Đan thành.
Chuyện bên này giải quyết xong, Trình Cung liền lập tức để cho Túy Miêu cùng Sắc Quỷ chạy trở về, bởi vì thú triều trăm năm đã sắp đến.
- Đại thiếu, có sự tình một mực chưa kịp nói cho ngươi, Đông Phương Linh Lung và Đông Phương Thanh Mai đã rời khỏi Đan thành ở hơn hai mươi ngày trước, hình như là đột nhiên nhận được thông báo bên trong gia tộc nên mới sốt ruột trở về. Bởi vì lúc ấy đại thiếu vẫn còn ở hải ngoại, căn bản không có biện pháp liên hệ kịp thời, hơn nữa Linh Lung tỷ...
- Cái gì Linh Lung tỷ, ngươi kêu tẩu tử chẳng phải là được sao, kỳ thật chuyện là như vầy, tẩu tử cố ý nói chuyện với chúng ta một phen, bảo chúng ta không nên cô phụ kỳ vọng của đại thiếu, chiếu khán tốt Đan thành. Nàng có chuyện phải về gia tộc một chuyến, bảo ngươi không cần lo lắng, còn bảo chúng ta không cần khẩn cấp liên lạc quấy rầy ngươi, nàng nói nàng nhanh thì ba tháng, chậm thì một năm nhất định sẽ trở về.
Bàn Tử thấy Sắc Quỷ ở đằng kia nói chuyện châm chước, nhìn xem sốt ruột, trực tiếp đoạt lời nói trước.
- Ngươi còn có thể ti tiện hơn một ít nữa hay không.

Bởi vì chuyện của Ngọc Trúc, bây giờ Sắc Quỷ quả thật có chút biến hóa, không giống trước kia thích náo loạn, nói chuyện cũng trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng chứng kiến Bàn Tử quá ti tiện, vẫn không nhịn được mở miệng mắng Bàn Tử.
- Có thể.
Bàn Tử rất khẳng định gật đầu.
- Kháo!
Trình Cung, Sắc Quỷ, Túy Miêu đồng thời giơ ngón giữa với Bàn Tử, sau đó bốn người cất tiếng cười to, làm thành một vòng ôm bả vai của đối phương lần nữa. Năm đó Bàn Tử bị đuổi ra khỏi nhà, bị gia tộc, bị người khác ăn hiếp, vấn đề thân thể của Túy Miêu cùng Sắc Quỷ bị người xưng là phế vật, Trình Cung càng được gọi là đứng đầu Tứ đại hại, thiếu gia ăn chơi đệ nhất Vân Ca thành.
Bọn hắn cùng một chỗ trải qua quá nhiều chuyện, hoàn toàn không cần nói thêm cái gì, cái loại cảm tình chân thành tha thiết này thời thời khắc khắc đều chảy trong lòng bọn hắn.
- Cảm ơn, cám ơn...
Sắc Quỷ nhìn Trình Cung, vừa nhìn về phía Bàn Tử, Túy Miêu, thương thế của hắn chính là đau xót của Tứ đại hại, cừu hận của hắn chính là cừu hận của Tứ đại hại, bất luận là đại thiếu, Bàn Tử, Túy Miêu, bọn hắn đều biết dùng phương thức của mình đi làm, không cần phải nói, đi làm là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận