Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

Tay của hắn chậm rãi đặt ở trên cây cung kia, cây cung này đặt ở nơi này cũng không được người quá để ý. Nhưng mà ngay cả Trình Cung bây giờ muốn cầm lấy cũng không được, này không chỉ là sức nặng đơn giản như vậy, Trình Cung không cường hành đi làm cái gì.
Chỉ là sau khi sờ lên nó liền xoay người rời khỏi nơi này, mười mấy năm trước ngoại công và gia gia bị mấy thế lực lớn bức bách chết đi sống lại, ngay cả ngoại công mình đã được định là người thừa kế Bắc Câu Lô Châu, Thiên Cung Thần Điện, Lô gia gia chủ cũng sống chết không biết, mẫu thân càng là mất tích vài chục năm. Mà bởi vì vậy người chết đi nhiều không kể xiết, gia gia, Tống gia gia, phụ thân, Nhị thúc, La Anh Hùng... Bọn hắn đều bởi vì chuyện vài chục năm trước mà bị thương tổn hoặc nhiều hoặc ít.
Bây giờ, trải qua vài chục năm tu dưỡng, bọn hắn lại ngóc đầu trở lại lần nữa, lần này hiển nhiên Lam Vân đế quốc đã không được bọn hắn để trong mắt, không phải liên hợp động thủ, mà là riêng phần mình tuyển định người phát ngôn, thậm chí muốn tranh đoạt quyền khống chế toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu.
Mà chính mình trong lúc bất tri bất giác cũng bị cuốn vào trong đó, hơn nữa bây giờ còn ở địa phương quan trọng nhất.
Từ tình huống Nam hoang mà xem, thế lực của Yêu tộc hẳn là cường đại nhất, Chu Dật Phàm đại biểu Thất Âm Cầm Cung, Vũ Thân Vương đại biểu Bà La Đa thần miếu, Nguyệt Minh thái tử đại biểu Phù Văn Tông, bây giờ mơ hồ hình thành một liên minh, tựa hồ trước muốn đối phó Yêu tộc, về sau lại phân ra thắng bại, xem ai cuối cùng nhất có thể đoạt được quyền khống chế Nam Chiêm Bộ Châu.
Chính là bởi vì như vậy, nên sau khi mình nói tử thủ Đan thành, chống cự thú triều trăm năm, bọn hắn mắt nhìn mình lần lượt ra tay, nhưng lại không động vào mình, đó là muốn cho mình liều với Yêu tộc.
Bọn hắn khẳng định đã sớm điều tra qua, chắc hẳn đã biết sau lưng mình không phải là Thiên Cung Thần Điện Lô gia, nhưng lại không biết lực lượng gì đang ủng hộ mình, bởi vậy dứt khoát cho mình liều với Yêu tộc, đến lúc đó nhất định sẽ bạo lộ.

Như vậy ngược lại rất tốt, sổ sách mười mấy năm trước, còn có sổ sách bây giờ, bản đại thiếu liền kết toán một lần với các ngươi.
- Uh, các ngươi đã nói chuyện xong, có phải đại soái lại say hay không? Đại soái nói đến chuyện này rất dễ dàng kích động, nếu như ngươi còn có vấn đề gì có thể hỏi ta, ta cơ bản cũng đều biết.
Thân thể Tuyết Ưng to lớn ngồi ở chỗ kia, vẻ cô độc khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, cảm nhận được Trình Cung tới, Tống Chiến Thiên quay đầu nhìn về phía Trình Cung nói.
Trình Cung gật đầu:
- Say, đã ngủ rồi. Tống gia gia, ta cũng không muốn hỏi lại vấn đề gì, biết đại khái một ít là được, người phải nhìn về tương lai, những lời này người giúp ta nói cùng gia gia một chút.
- A...
Tống Chiến Thiên cười khổ nói:
- Gia gia của ngươi là người nào, mặc dù không đọc quá nhiều sách, nhưng kinh nghiệm so với đám người cả đời vùi đầu vào sách vở còn nhiều hơn, mà những chuyện hắn trải qua càng không phải là người đọc sách có khả năng so sánh, những đạo lý này hắn còn rỏ ràng hơn ai hết, nhưng có chút thời điểm, đạo lý là đạo lý, còn cái loại tra tấn so với chết còn khó chịu hơn, ngươi không hiểu đâu.
- Ha ha.
Trình Cung cũng cười nói:
- Mặc dù lúc này tâm tình của Tống gia gia cũng không tốt, thông qua lời này đã thể hiện rõ ràng, chẳng qua những lời này của người so với những lời nói như ta ăn muối so ngươi ăn cơm cũng nhiều hơn, ta đi qua cầu so ngươi đi qua đường còn nhiều hơn thì càng che giấu một ít, cao cấp hơn một ít, càng trang bức một ít mà thôi. Được rồi, chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa, trăm năm, ngàn năm, vạn năm có ý nghĩa gì sao, ta còn có một câu nói nhờ người chuyển cho gia gia, nếu như ta đoán không sai thì cây cung kia chính là bản mạng pháp bảo của ngoại công, vậy người có thể chưa chết.
- Loại khuyên giải này không có tác dụng đâu, cuối cùng cũng phải tự mình... Cái gì... Oanh...

Tuyết Ưng Tống Chiến Thiên thở dài nói, thời điểm ánh mắt của hắn nhìn về phía Trình Cung, Trình Cung rất nghiêm túc gật gật đầu, xác nhận mình cũng không phải là nói giỡn, Tống Chiến Thiên ầm ầm dựng lên, trực tiếp dùng ưng trảo sắc bén của hắn bắt lấy hai tay Trình Cung.
Kỳ thật nói là bắt lấy, chẳng bằng nói là đầu ngón tay của ưng trảo chế trụ bả vai của Trình Cung, cũng may thân thể Trình Cung đủ mạnh mẽ, nếu không lần này cho dù Nhân Anh kỳ đỉnh phong bình thường đều bị trảo xuyên qua người.
- Ngài nhìn bộ dáng của ta giống nói đùa lắm sao, hơn nữa Tống gia gia người cho là ta sẽ cầm loại chuyện này ra nói giỡn sao. Đã qua vài chục năm, ta không cần phải dùng cái này để lừa gạt mọi người, hơn nữa ta đây là căn cứ một ít tình huống của pháp bảo mà phán đoán. Đúng rồi, trong chỗ này có một vạn viên đan dược Địa cấp siêu phẩm, còn có một viên đan dược Thiên cấp hạ phẩm và hai vạn Thuần Nguyên Đan. Những thứ này có thể giúp các người làm một ít sự tình, còn có thể làm tốc độ tu luyện sẽ của các người không chậm trễ, mặt khác trong đó còn có một vật, là U Minh Âm Hỏa, nếu như gia gia có thể triệt để rèn luyện U Minh Âm Hỏa bên trong, dung nhập vào thân thể, thân thể trải qua rèn luyện, lại trải qua Địa hỏa ma kiếp cơ bản sẽ không có vấn đề quá lớn.
Trình Cung nói xong, ném một cái giới chỉ không gian cho Tống Chiến Thiên.
- Đại ca không chết, vậy mà đại ca không chết...
Lời Trình Cung nói Tống Chiến Thiên cũng nghe được, tự nhiên gật đầu đáp ứng, lực lượng khẽ động đã thu giới chỉ không gian vào bên trong lông vũ, nhưng toàn thân hắn hoàn toàn đang trong một loại trạng thái phấn khởi.
- Đừng hỏi vì sao ta biết được, bây giờ ta cũng không thể giải thích, được rồi, ta phải về Đông Nam Man Hoang.
Trình Cung nói xong, hai tay chấn động, tách rời móng vuốt của Tuyết Ưng, thân hình đã chậm rãi bay lên.

- Còn sống là tốt rồi, còn sống thì có hy vọng, Đông Nam Man Hoang, ngươi đi vào trong đó làm cái gì?
Dù sao Tống Chiến Thiên cũng trải qua vô số chuyện, cũng hóa thân thành yêu, rất nhanh là có thể khống chế được cảm xúc, nghe Trình Cung nói muốn đi Đông Nam Man Hoang, hắn lập tức cả kinh hỏi?
- Mặc dù lão già Lôi Nhạc kia có chút ngu, nhưng người cũng không tệ lắm, lần này hắn mang quân đội đi qua cũng không phải là thật sự muốn tiêu diệt phụ thân ngươi...
Tống Chiến Thiên còn tưởng rằng Trình Cung là muốn đi đối phó phụ tử Lôi Nhạc.
- Ta không có thời gian đi để ý bọn hắn, đại chiến tướng lên, ta đi giúp cha ta kiến công lập nghiệp, Man tộc cho tới bây giờ chưa có ghi chép qua bị người hàng phục hay đánh phá. Đợi lúc lão cha có thể bạo lộ đi ra, mọi người sẽ phát hiện toàn bộ Man tộc đều hiệu lực vì lão cha, đến lúc đó hắn tuyệt đối sẽ trở thành đệ nhất danh tướng Nam Chiêm Bộ Châu, ha ha, đến lúc đó thanh danh so với gia gia năm đó còn lớn hơn, hắn ở Nam Hoang nhẫn nhịn lâu như vậy, lần này khiến hắn run run lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận